CHƯƠNG 259: PHONG VÂN BIẾN ẢO!
Khóe miệng Trần Xuân Độ hơi cong lên: “Đúng, chỉ có người của An ninh quốc gia mới có phương pháp theo dõi sứt sẹo kém cỏi như vậy.”
Khóe miệng Tô Loan Loan co rút lại, cô ta xuất thân từ đội đặc chiến của nước C, tất nhiên cũng từng học các kỹ xảo theo dõi ẩn nắp, nhưng nều không phải lần này cô ta trùng hợp phát hiện ra thì căn bản sẽ không phát hiện ra những người này vẫn luôn theo dõi bọn họ.
Cô ta cũng chỉ là may mắn nên mới phát hiện ra được, điều đó đủ để chứng minh thực lực của đám người theo dõi này mạnh thế nào.
Cho dù là Tô Loan Loan cũng không thể phát hiện bọn họ đang thần không biết quỷ không hay theo dõi mình, huống chi những người khác?
Mà từ trong lời nói của Trần Xuân Độ, những người này lại trở thành lính mới kém cỏi… Nếu Trạm trưởng Lý ở đây, nghe được những lời này, đoán chừng sẽ tức đến nồi phổi, ói ra máu!
Phải biết, những người này đều là tinh anh trong đám đặc công mà Trạm trưởng Lý mang đến, về mặt theo dõi ẩn nắp, cho dù ở trong tổ chức An ninh quốc gia cũng là người có tài năng nồi bật, ít ai có thể sánh được.
Kết quả… những người này căn bản không thể lọt vào mắt xanh của Trần Xuân Độ! Mẹ nó chuyện này quả thật đả kích người ta! Đây chẳng phải là trá hình châm chọc Trạm trưởng Lý sao!
Cũng may Trạm trưởng Lý không có ở đây, nều không chắc chắn sẽ bị chọc cho hộc máu.
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại, dường như lời Trần Xuân Độ nói cũng không phải không có lý, tầm mắt Trần Xuân Độ bao la biết nhường nào, phóng mắt nhìn ra thế giới, có thể lọt vào mắt xanh của Trần Xuân Độ, đoán chừng cũng chỉ có Cơ quan tình báo nước M, Tình báo quân sự-MI7của Mặt trời không lặn, Tình báo của Nga… đây đều là những tổ chức tình báo đỉnh phong của các siêu cường quốc!
Mà mặc dù những người Trạm trưởng Lý mang đến này không tệ lắm, cũng coi như là tinh anh, nhưng so với những nhân vật làm mưa làm gió ở nước ngoài thì thật sự kém hơn.
Tô Loan Loan không đề ý đến lời nói của Trần Xuân Độ, giọng điệu của Trần Xuân Độ quá khoác lác, đương nhiên cô ta sẽ không tin.
“Cần phải xử lý những người này không?” Tô Loan Loan nhíu mày hỏi.
“Không cần, những người đó theo dõi cũng không dễ dàng, tha cho bọn họ một lần đi.” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng.
“Nhưng Tổng giám đốc Lê muốn giải quyết bọn họ.” Tô Loan Loan nhíu mày.
“Vì vậy tôi đã đánh ngắt bọn họ rồi trói lại rồi.”
Tô Loan Loan: “…”
Nhìn nụ cười đẩy lưu manh của Trần Xuân Độ, giây phút đó Tô Loan Loan chỉ cảm thầy không còn lời gì để nói, nhướn mày, cười lạnh nói: “Vì vậy, anh đã dự liệu trước tất cả những chuyện này và giải quyết xong rồi?”
Trần Xuân Độ cười không nói, mà Tô Loan Loan thì thẹn quá hóa giận đứng bật dậy.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy dường như mình đang nằm trong tính toán của tên này.
Rõ ràng đều đã giải quyết hét rồi, chẳng phải nói thẳng ra là xong rồi sao, còn ra vẻ mình trâu bò biết nhường nào?
Tô Loan Loan bị tự vả trắng trợn, vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng cô ta phát hiện ra những chuyện này đầu tiên, kết quả không ngờ.
Trần Xuân Độ đã giải quyết xong từ bao giờ rồi, trái lại cô ta là người phát hiện muộn nhát.
Cô ta xuất thân từ đội đặc chiến, vậy mà không bằng người đàn ông như lưu manh này.
Mặc dù cô ta biết lai lịch người đàn ông này bí ẩn, không đơn giản.
Nhưng cô ta vẫn không cam lòng lúc nào cũng bị Trần Xuân Độ chén ép, huồng hồ còn không cách nào chèn ép lại được Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan nghiền răng, không nói thêm lời nào, nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
Bây giờ cô ta hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, trước mặt Trần Xuân Độ, cô ta gần như không còn chút thể diện nào!
“Đi à? Không tiễn!” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Loan Loan, nhếch miệng mỉm cười.
Từ trong miệng của anh, một giọng nói vô cùng lưu manh phát ra, truyền đến ai Tô Loan Loan, suýt nữa khiến cô ta lảo đảo ngã xuống mặt đắt.
Tên này quá đê tiện, khiến Tô Loan Loan hận không thể quay người hung hăng đánh anh một trận.
‘Bịch’ một tiếng, Tô Loan Loan đóng cửa phòng lại, lúc này Trần Xuân Độ mới thu lại nụ cười lưu manh, đi đến bên cửa số bám một dãy số.
Trong một căn phòng ở thành phó T, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Trạm trưởng Lý vang lên.
Trạm trưởng Lý nhìn lướt qua màn hình di động, ánh mắt khẽ ngưng lại.
Một dãy số lạ, nhưng trải qua mã hóa lại không cách nào truy tung.
Sau khi Trạm trưởng Lý nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói của Trần Xuân Độ: “Nềể mặt tình cảm giữa chúng ta, tôi có lòng tốt nhắc nhở ông, thu tính toán của ông lại, đừng để tôi nhìn thấy máy tên bám đuôi kia của ông nữa… nếu không, tự biết hậu quả.” Giọng nói của Trần Xuân Độ ngày càng lạnh lẽo khiến Trạm trưởng Lý không rét mà run.
Trong giọng nói của Trần Xuân Độ ẩn chứa giết chóc lạnh lẽo, khiến Trạm trưởng Lý run rầy từ trong linh hồn.
Sau khi cúp điện thoại, một thuộc hạ bên ngoài căn phòng vội vàng xông vào, nói với Trạm trưởng Lý: “Trạm trưởng, đột nhiên mắt liên lạc với người theo dõi Trần Xuân Độ ở Yên Kinh!”
Sắc mặt Trạm trưởng Lý thay đổi, trong lòng run lầy bẩy.
Một lát sau, Trạm trưởng Lý lau lau cái trán rịn đầy mò hôi lạnh, có gắng khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Dựa vào hiều biết của tôi với cậu ta, đây chỉ là cảnh cáo của cậu ta, chắc hẳn bọn họ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Trạm trưởng Lý chỉ là muốn thường xuyên lầy được vị trí chính xác của máy người Trần Xuân Độ mà thôi, lại không ngờ khiến Trần Xuân Độ bát mãn.
“Trạm trưởng, có muốn tôi phái thêm một đội người qua đó nữa không.”
“Không cần, dựa vào thực lực của cậu ta, phái nhiều người hơn nữa qua đó cũng đều phí công thôi.” Trạm trưởng Lý lắc đầu, từ từ thở ra một hơi: “Xóa bỏ tất cả theo dõi đối với cậu ta.”
“Vâng.”
Sau khi đưa ra mệnh lệnh xong, Trạm trưởng Lý đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình di động, ánh mắt phức tạp.
Ông ta dùng âm thanh mà chỉ có mình mới có thể nghe được, nói: “Quả nhiên, Long Vương vẫn là Long Vương, không thể xâm phạm uy nghiêm của Long Vương… cậu vẫn không thay đổi chút nào.”
‘Yên Kinh, bên trong phòng của khách sạn, Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sofa, sau khi nghe xong lời Tô Loan Loan nói, khẽ cau mày lại: “Anh ta nói anh ta giải quyết hết những người kia rồi sao?”
Tô Loan Loan gật đâu.
Lê Kim Huyên cười lạnh: “Nếu những người kia thật sự là người của An ninh quốc gia, chỉ dựa vào anh ta mà muốn đối phó những người kia, có thể còn sống đã là may mắn rồi.”
Tô Loan Loan chìm trong im lặng, Lê Kim Huyên không biết, nhưng cô ta lại rất rõ ràng, lời Trần Xuân Độ nói hoàn toàn là sự thật.
Vừa rồi cô ta còn đi xem thử, quả thật những chiếc xe giám sát đó đã biến mát rồi.
“Rất có thể những người theo dõi đó sẽ còn quay lại theo dõi, gần đây cô chú ý chút, quan sát thật kỹ càng.” Lê Kim Huyên dặn dò.
Tô Loan Loan đồng ý rồi rời khỏi phòng, trước khi trở lại gian phòng của mình, quay đầu thoáng nhìn gian phòng của Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Rất nhanh, chỉ còn một ngày là đến đại hội đổ thạch của Yên Kinh.
Một ngày trước khi đại hội đỗ thạch bắt đầu, Yên Kinh vẫn sầm uất náo nhiệt như trước, nhà cao tầng san sát, ánh mặt trời chói lọi bị những tòa nhà cao tầng che khuát, chỉ còn vài tia ánh vàng tà tà chiều xuống, néu như nhìn từ góc đặc biệt, sẽ phát hiện đường phố Yên Kinh tựa như được rải lên một lớp giấy thép vàng.
Một ngày tưởng như rất bình thường này lại bởi vì một số nhân vật thần bí đến mà dần dân trở nên không bình thường.
Tại sân bay quốc tế Yên Kinh, từng chiếc từng chiếc máy bay tư nhân hạ xuống, những nhân vật mặc trang phục khác nhau từ trong máy bay tư nhân đi ra.
Có không ít người đều nhận ra thân phận của bọn họ, lai lịch không nhỏ, từ trời nam đất bắc, khắp các vùng miền của nước C mà đến… thậm chí còn có cả người nước ngoài đền!
Mỗi người đều sẽ nghĩ ra được, người từ khắp mọi miền đến cũng chỉ là để tham gia đại hội đỗ thạch lần này.
Đây đã không còn là cuộc đụng độ của các hào môn Yên Kinh, mà chính là cuộc đọ sức của các ông trùm, người tài giỏi trên toàn bộ nước CI Không chỉ như vậy, đại hội đồ thạch lần này khác với lúc trước… nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, không ai nói ra được.
Tại cửa lớn sân bay quốc tế Yên Kinh, một chiếc Rolls-Royce dừng ở ven đường, chỉ thấy một thanh niên mặc áo bào trắng từ trong sân bay sải bước đi ra, trên người ẩn chứa loại khí chất thần bí.
Nếu là người quan sát tinh tế thì sẽ phát hiện hai mắt anh ta sâu thẳm tựa sao trời, trên trường bào thêu ngũ trảo kim long, rồng bay phượng múa, sinh động như thật.
Càng khiến người ta không thể tưởng tượng nồi chính là, cúc cài trên áo bào trắng này đều dùng vàng ngọc chế thành, cực kỳ xa XỈ.
Chất liệu của áo bào trắng cũng rắt tốt, chỉ có người trong nghề mới nhìn ra được, là dùng tơ tằm của Băng Tằm Tuyết Sơn chế thành, chỉ riêng chiếc áo bào trắng này… đã có giá trên trời rồi.
Thanh niên mặc áo bào trắng ra khỏi sân bay, dừng trước chiếc Rolls-Royce, ngắng đầu nhìn bầu trời Yên Kinh, lầm bẩm: “Ò…
bẩu trời Yên Kinh trở nên loạn như Vậy sao…”
“Chắc hẳn nguyên nhân là do đại hội đổ thạch rồi.” Thanh niên áo bào trắng tự lắm bẩm, ánh mắt nhìn về phía xa xa của Yên Kinh, sâu xa vô tận.
CHƯƠNG 260: NHÂN VẬT LỚN TÈ TỰU ĐÔNG ĐỦ!
Ngay khi thanh niên áo bào trắng ngắng đầu cảm thán về bầu trời Yên Kinh, mọi nơi trong sân bay Yên Kinh đều không hẹn mà xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Suốt cả năm sân bay vẫn hoạt động bình thường, nhưng hôm nay toàn bộ chuyền bay phổ thông lại đều ngừng bay!
Phảng phất như sân bay này đã bàn từ trước, trên đường băng trong sân bay, từng chiếc từng chiếc máy bay tư nhân xa xỉ từ các hướng khác nhau bay đến, dừng ở trong sân bay Yên Kinh.
Tắt cả nhân viên công tác của sân bay đều được điều động, lúc này còn bận hơn cả ngày nghỉ tết hàng năm.
Bởi vì những người đến này đều không phải là nhân vật bình thường!
Cửa cabin mở ra, từng vị nhân vật có khí chát bát phàm lần lượt từ trên những chiếc máy bay tư nhân đi xuống.
Có Tổng giám đốc của Tập đoàn châu báu đỉnh cấp nào đó của nước C… Hội trưởng hiệp hội giám định bảo vật nước C… còn có một số nhân vật mà sự xuất hiện của bọn họ đủ khiến cho Yên Kinh chắn động!
Tắt cả nhân vật đến Yên Kinh hôm nay đều là rồng là phượng, ai ai cũng có địa vị rất cao, không thể xem thường.
Nếu như chỉ sân bay bận rộn thôi thì còn chưa đủ, tại các bền cảng, trạm thu phí cao tốc của Yên Kinh đều có rất nhiều ông lớn chạy đến!
Nhất là trạm thu phí cao tốc, nơi đó đang chật như nêm cối, đặc biệt là ‘con đường đặc biệt ngày thường không mở, hôm nay bên trên hạ mệnh lệnh đặc biệt xuống, mở cho các ông lớn đi qua.
Từng chiếc Mercedes-Benz, Maybach, Rolls-Royce thi nhau đi đến, lúc này ở trước trạm thu phí cao tốc, đâu đâu cũng có thể nhìn tháy các loại xe sang trọng ngày thường khó mà nhìn tháy, nhiều như cải trắng… khiến người ta vô cùng hoài nghi, có phải giá những chiếc xe sang trọng này rẻ như cải trắng hết rồi không!
Nếu chú ý nhìn thì sẽ phát hiện có chiếc xe bề ngoài bình thường xen lẫn bên trong những chiếc xe sang trọng phong cách ngời ngời này.
Nhưng những chiếc xe này cũng chỉ là thoạt nhìn bình thường mà thôi, ở đầu xe của bọn họ có một ký hiệu đặc thù, đủ để chứng minh chủ nhân trong xe có thể xưng là chư hầu thời cổ đại!
Xe hơi có cờ đỏ! Không phải người cao quý thì không có tư cách ngồi!
Cho dù là Lê Duy Dương của tập đoàn Lê Thị có gia tài bạc tỷ cũng không có tư cách mua chiếc xe sang trọng này để ngồi.
Bởi vì xe hơi có cờ đỏ có một nguyên nhân vô cùng quan trọng… không phải người làm chính trị căn bản không có tư cách ngồi xel Đây là quy tắc ngầm đã thành thói quen, không hẹn mà cùng hiểu trong giới xe sang, không biết vì sao, nhưng cho dù là ông lớn nào cũng không có can đảm vi phạm.
Mà trong chiếc xe hơi có cờ đỏ này, một ông lão tóc hoa râm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai quả óc chó chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay ông ta, thỉnh thoảng lại có tiếng va chạm trong trẻo vang lên.
Thuộc hạ bên cạnh có sắc mặt cung kính, thi thoảng ánh mắt lại rơi vào hai quả óc chó trong tay ông lão này.
Bởi vì theo như anh ta biết, hai quả óc chó này không phải đồ vật bình thường, mà nó có giá trị vô cùng to lớn.
Nhưng chúng cũng chỉ là đồ chơi trong tay ông lão mà thôi.
“Thưa ngài, còn mười lăm phút đi đường là đến khách sạn rồi.” Thuộc hạ cung kính lên tiếng: “Khách sạn đã được chúng ta bao rồi, ngài không cần phải lo lắng.”
Lời nói của thuộc hạ này rất khiến người ta hiểu nhằm… anh ta nói bao khách sạn không phải chỉ là bao gian phòng của khách sạn, mà chính là bao trọn toàn bộ khách sạn!
Điều này hào phóng cỡ nào! Nhưng sắc mặt thuộc hạ này rất lạnh nhạt, dường như chuyện này chẳng hề quan trọng.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy không có gì phải kinh ngạc, chỉ là một chuyện vô cùng bình thường mà thôi.
Ông lão tóc hoa râm kia cũng khẽ gật đầu, dường như cũng không hề đề ý đến.
Nhưng người bình thường đều rõ ràng, khách sạn mà ông lão ở chắc chắn phải là tiêu chuẩn năm sao, mà vừa rồi thuộc hạ nói đã bao trọn toàn bộ khách sạn, như vậy cũng mang ý nghĩa, toàn bộ khách sạn đều thuộc về ông lão!
Chắc chắn trong khách sạn năm sao sẽ có không ít phòng tổng thống, một ngày chỉ tiêu như vậy, quả thật là con số trên trời.
Mà con số này cũng chỉ là chỉ tiêu thường ngày của ông lão mà thôi.
Cũng chỉ có người trong nghề mới có thể nhìn ra, chắc hẳn thề lực tài phiệt phía sau ông lão rất hùng mạnh, nếu không cũng không thể nào xa xỉ như vậy.
“Lần này đại hội đổ thạch Yên Kinh khác với những lần trước, tôi nhất định phải giành được Giọt nước mắt Tu La.”
Bên ngoài bền cảng, trên một chiếc du thuyền vô cùng xa hoa, một người đàn ông trung niên đứng ở đâu tàu, mang vàng đeo ngọc, địa vị hiển hách.
Ánh mắt của ông ta nhìn về nơi xa, bến cảng mơ hồ xuất hiện khiến ánh mắt vốn bình tĩnh sâu thẳm của người đàn ông lộ vẻ kích động hiếm có.
“Nghe đồn đại hội đỗ thạch lần này có nhân vật lớn xuất hiện, đây là cơ hội tiếp cận tốt nhát của các người, phải giành lầy được khen ngợi của người đó.”
Trong các khu nhà cao cấp khắp nơi đều vang lên lời căn dặn như này, dường như các thề gia hào môn Yên Kinh đều nhận được tin tức, đang rục rịch dặn dò con cháu nhà mình.
Ai nào sẽ nghĩ đến, chỉ là một đại hội đỗ thạch của giới châu báu, vậy mà lại dây lên sóng gió lớn như vậy ở Yên Kinh, thậm chí còn hấp dẫn một số chính khách xuất hiện.
Đại hội đổ thạch lần này đã không còn là cuộc hội họp long trọng của giới châu báu nữa rồi, rất có thể nó còn ảnh hưởng đến toàn bộ Yên Kinh.
Giờ phút này, trong gian phòng của khách sạn, Trần Xuân Độ ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, vừa đắc ý rung chân vừa Say sưa xem báo.
“Anh đã xem nửa tiếng rồi đấy, nhìn ra đầu mối gì không?”
Đột nhiên, Lê Kim Huyên giơ tay cướp lại tờ báo.
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười lưu manh, móc một điều thuốc ra, nói: “Gắp cái gì chứ… em phát hiện đại hội đổ thạch lần này khác với trước kia không?”
“Đương nhiên, lần này quy tắc đều thay đổi, néu là xí nghiệp muốn tham gia đại hội đổ thạch lần này, nhát định phải là người trong tập đoàn tham gia… mà không thể là người ngoài giống như những lần trước.” Lê Kim Huyên cười lạnh: “Dù là người ngốc tham gia đại hội đỗ thạch cũng biết, vậy mà bây giờ anh mới phát hiện?”
Trần Xuân Độ lắc đâu, gõ gõ lên trang đầu của tờ báo buồi sáng Yên Kinh.
Tô Loan Loan thoáng nhìn, nói: “Hôm nay rất nhiều đoạn đường ở Yên Kinh tắc nghẽn, cục cảnh sát Yên Kinh tạm thời đưa ra nhắc nhở, để nhân dân đừng ra khỏi nhà, tất cả cảnh sát giao thông đều được điều động, sơ tán xe cộ.”
“Anh muốn nói điều này?” Tô Loan Loan hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Kim Huyên khẽ nhíu mày: “Cái này thì sao, chẳng lẽ cũng có liên quan đến đại hội đổ thạch?”
Trần Xuân Độ nhéch mép, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lê Kim Huyên, hỏi: “Tổng giám đốc Lê thân ái, hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?”
Lê Kim Huyên ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không phải.”
Sau khi Lê Kim Huyên vừa thốt ra thì lập tức phản ứng lại, lướt nhìn tờ báo đặt trên bàn trà, dường như trong đôi mắt đẹp chợt hiểu ra điều gì: “Ý của anh là, chuyện này có liên quan đền đại hội đỗ thạch.”
Nhưng Lê Kim Huyên vừa lên tiếng, Tô Loan Loan lập tức phản bác: “Không thẻ nào, mặc dù rát nhiều người từ trời nam đất bắc đến đại hội đổ thạch, nhưng cũng không thể nào nhiều như vậy.”
Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, khóe miệng hơi cong lên, gật đầu: “Nói rát đúng, nhưng cô lại không chú ý đến điểm quan trọng nhát.”
Sắc mặt Tô Loan Loan nghiêm lại, Trần Xuân Độ giơ tờ báo trong tay lên: “Chỉ một vài nhân vật lớn, tắt nhiên không nhiều rồi, nhưng bọn họ không thể nào một mình đi đến Yên Kinh được.”
“Chắc chắn bọn họ sẽ mang theo không ít vệ sĩ, đây cũng là nguyên nhân xuắt hiện tình trạng gần như các khách sạn Yên Kinh đều bị bao trọn.”
Sắc mặt Tô Loan Loan ngưng lại, ánh mắt cô ta dừng trên tờ báo trong tay Trần Xuân Độ… trong báo viết rất rõ ràng, hôm nay phân lớn khách sạn đều đầy người, buôn bán tấp nập, rất nhiều khách sạn không còn phòng trồng.
Những nơi này đâu có nhiều người chứ, rõ ràng là bị những nhân vật kia bỏ ra số tiền lớn bao trọn rồi!
Sắc mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đồi… nhân vật có thể bao trọn khách sạn chắc chắn không đơn giản… Hôm nay lại có nhiều nhân vật lớn có thực lực bực này đến.
“Đại hội đỗ thạch lần này chắc chắn không đơn giản như ngoài mặt.” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng, ở nơi sâu trong mắt anh có nặng nề nghiêm nghị vô tận.
Tô Loan Loan không nhịn được nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô ta chỉ cảm tháy cả đầu tê dại, Trần Xuân Độ đã phát hiện ra cái gì sao?
Mà Lê Kim Huyên lại cố chấp nói: “Cũng chỉ là đại hội đồ thạch mà thôi, nơi này là Yên Kinh, không thể nào gây ra được động tĩnh lớn gì.”
Nghe thấy lời này của Lê Kim Huyên, đột nhiên Trần Xuân Độ nhéch mép cười.
Anh nhìn về phía Lê Kim Huyên, ánh mắt mà ngày thường lắp lóe như tên trộm, đột nhiên