Chương 591
Bên ngoài khán phòng, Ngọc Thành Vọng chứng kiến những gì diễn ra trước mặt, nhất thời ông như ngây dại ra, trong tích tắc ông như ngã quỵ trên chỗ ngồi của mình.
Ông, lại đi giao lưu quan hệ với cấp bậc như Song Tử Thần!
“Tôi, chính là Long, còn ai không phục không?” Trần Xuân Độ thản nhiên mở miệng, giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có thể khiến cho xung quanh im lặng như tờ!
Anh ấy chính là Long.
Một thần thoại bất bại khác trong giới đổ thạch, biệt danh của anh, cuối cùng cũng làm thức tỉnh ký ức đã bị chôn kín trong sâu thẳm của rất nhiều thế hệ trước.
Long, thần bí hơn cả Song Tử Thần, sự tồn tại của anh càng khiến cho người khác kiêng kị và e dè.
Và lần này, Long lại lần nữa xuất hiện, mà lần xuất hiện này của anh khác với trước đây, anh gây nên một trận cuồng phong, mà trong trận cuồng phong này, ngay cả Song Tử Thần và Chu Cảnh đều bị hạ gục!
Ở trên khán đài, vô số người xem kích động đứng lên, trận Chung Cực Tam Đao lần này, chưa từng xảy ra trong lịch sử, hai vị thần thoại bất bại cùng lúc xuất hiện trên Chung Cực Tam Đao, mà một trong hai vị đó, còn là giám khảo khách mời, hỏi sao không khiến cho mọi người bất ngờ giật mình!
“Anh rõ ràng là Long, vậy sao còn làm bộ làm tịch!” Chu Cảnh cảm thấy không phục trong lòng, ông không thể nào chấp nhận được, người đàn ông trước đây bị ông khinh bỉ các kiểu, lại là Long! Sắc mặt ông tái nhạt đi.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, anh cười bí hiểm: “Thêm chút cảm giác thần bí không hay hơn sao?”
“Ha ha ha…” Toàn thân Chu Cảnh run mạnh, ông trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, rồi bỗng nhiên lớn tiếng cười ha hả, sắc mặt như điên cuồng.
“Phụt!” Sau một lúc tự cười mình, bất chợt Chu Cảnh lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó cả người ông ngã nhào xuống đất!
“Giám khảo Chu!” Những vị giám khảo còn lại liền chạy đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Dáng vẻ không phục vẫn hiện rõ trên gương mặt của Chu Cảnh, ông đột nhiên nhận ra mình không khác gì chú hề, phát ngôn ẩu tả trước mặt vị thần thoại bất bại, bản thân ông cũng tự cảm thấy mình đã mất hết danh dự, sau này không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
Sau Chung Cực Tam Đao lần này, chắc chắn Chu Cảnh sẽ được lên trang đầu tin tức của Yên Kinh, đến lúc đó ông còn mặt mũi nào gặp ai? Không chừng ông còn trở thành đề tài tán gẫu để mọi người chê cười!
Danh dự thân già này của Chu Cảnh đã thật sự mất sạch, mà còn Trương Bảo Thành, ông nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt phức tạp, khoảnh khắc đó, ông cảm thấy mặt mình đau rát, ông như bị thực tế vả vào mặt mình, nhớ đến trước đó ông còn chê cười Trần Xuân Độ không hiểu gì về đổ thạch, lúc này đây, ông chỉ ước mặt đất nứt ra cái hố để ông chui vào!
Không có Trần Xuân Độ, ngay cả vòng đầu tiên ông còn không qua được!
“Ông thua rồi.” Trần Xuân Độ bình thản nhìn Song Tử Thần, và chậm rãi lên tiếng nói.
Hai ông nhìn sang Trần Xuân Độ, trong lòng vẫn không phục: “Anh làm sao biết được hai miếng thần liệu quý hiếm đó?”
“Ngay cả đến chúng tôi cũng nhìn không ra, làm sao anh nhìn ra được.” Song Tử Thần nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ngọn lửa hừng hực hiện lên trong mắt hai ông, nếu như Trần Xuân Độ không nói, có thể sau này bọn họ cũng khó mà yên tâm được!
“Vấn đề này, sau này đi hỏi Ngọc Thành Vọng đi, ông ta sẽ nói cho ông biết thôi.” Trần Xuân Độ thản nhiên trả lời, sau đó ông liếc nhìn về phía khu VIP, hướng chỗ Lê Thần Vũ, rồi nói thêm: “Giúp tôi truyền đạt đến cậu chủ của ông, anh ta còn nhỏ, trò con nít này đừng đem ra giở trò trước mặt tôi.”
Nói xong, Trần Xuân Độ bèn quay đầu, nhìn thoáng qua Trương Bảo Thành, trên mặt hiện lên nụ cười ẩn ý, anh huýt sáo và nói: “Hội trưởng Trương, bất ngờ không?”
“Anh thật sự là Long…” Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ với dáng vẻ phức tạp, ông lúc này vẫn còn bàng hoàng không nói nên lời.
“Sao vậy?” Trần Xuân Độ nhíu mày nhìn Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành đỏ mặt, ông vẫn còn nhớ rõ trước đó bản thân ông khinh thường chê cười Trần Xuân Độ như thế nào.
Nhưng bây giờ, ông mới bất ngờ phát hiện bản thân mình nực cười đến mức độ nào.
Trần Xuân Độ, từ đầu ông đã không thể nào vượt qua được anh ta, chỉ có thể đứng nhìn ngưỡng mộ mà thôi.
“Không có việc gì.” Trương Bảo Thành lắc lắc đầu, mặt ông bất giác đỏ bừng, ông chỉ mong mặt đất dưới chân ông nứt ra cái hố để ông nhảy vào mà thôi.
“Chúc mừng ông, trở thành người đứng hạng nhất trong Chung Cực Tam Đao.” Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, ánh mắt trở nên thú vị hơn.
Trương Bảo Thành hơi sửng sốt, có chút hoang mang không biết làm sao, ông quay đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Kim Đồng, rồi sau đó cau mày, ngập ngừng nói: “Tại sao lại là tôi?”
“Không phải ông thì là ai?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại.
Qua lúc lâu, Trương Bảo Thành mới dần dần bình tĩnh lại, ông chần chờ nói: “Những vị giám khảo kia vẫn còn chưa tuyên bố mà.”
Trần Xuân Độ không nhịn được cười: “Khổ thân ông còn là hội trưởng hội đổ thạch, bạc chìm ngàn năm, ông cảm thấy ông đứng thứ nhất, có vấn đề sao, hai ông già kia đã chủ động nhận thua rồi.”
Trần Xuân Độ đưa cằm khẽ nghênh nghênh về một hướng, Trương Bảo Thành nhìn theo hướng anh chỉ, bèn nhìn thấy cách đó không xa, hai bóng người đang rời đi xa dần, trông có chút ảm đạm.
“Tôi là quán quân?” Trương Bảo Thành chỉ cảm thấy mọi thứ như giấc mơ, đến cả bản thân ông cũng không dám tin là sự thật.
Chương 592
Ông, lại trong tình cờ lại đoạt được ngôi vị quán quân.
Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, còn Trần Xuân Độ lúc này đang hướng lưng về phía ông, mắt anh nhìn về hướng nào đó của khán phòng, nụ cười chứa đầy ẩn ý.
Trương Bảo Thành nhìn theo hướng Trần Xuân Độ đang nhìn, vừa nhìn đã phát hiện ra trên khán đài xuất hiện một bóng dáng tuyệt đẹp, toàn thân với chiếc đầm dài màu tím hường, đứng phía trước lan can, người tựa vào thành lan can, trên gương mặt tinh tế không tỳ vết hiện lên dáng vẻ phức tạp.
Đó là Lê Kim Huyên, nữ thần tổng giám đốc lúc này đây, cô vẫn không thể nào tin thực tế trước mắt.
Lê Kim Huyên không thể nào chấp nhận được, người đàn ông trước đó cười đùa với cô, lại là thần thoại bất bại chấn động cả giới đổ thạch này!
Anh ta giống sao? Khác hoàn toàn với thần thoại bất bại mà cô tưởng tượng, đặc biệt so với lúc trước khi anh chưa tháo bỏ mặt nạ ra, có thể nói là một trời một vực.
“Thì ra là anh…” Lê Kim Huyên lầm bầm, ngực cô phập phồng liên tục, cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Bỗng nhiên, mặt cô vừa dịch chuyển, khi ánh mắt cô và ánh mắt Trần Xuân Độ chạm vào nhau, trong lòng cô khẽ run lên hồi hộp.
*** Lê Kim Huyên hít hơi sâu, ánh mắt của nữ thần tổng tài và Trần Xuân Độ chạm vào nhau, theo bản năng cô liền cúi đầu, gương mặt tinh tế không hiểu vì sao lại bất chợ ửng đỏ, khiến cho vẻ đẹp của nữ thần tổng giám đống lúc này đây càng kiêu kỳ động lòng người hơn.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, khóe miệng anh khẽ động, nụ cười của anh ẩn chứa chút tinh nghịch.
Trần Xuân Độ sau khi nhìn Lê Kim Huyên, anh bèn quay người lại nhìn về hướng nhóm người Hoàng Kim Đồng và nói: “Quán quân đã xuất hiện rồi, quý vị không ý kiến gì chứ.”
“Không có.” Hoàng Kim Đồng lắc đầu, lúc này ở sàn đấu chỉ còn lại mỗi mình giám khảo khách mời Trần Xuân Độ.
“Những giám khảo khác có việc phải rời khỏi trước, vậy thì tôi thay mặt họ tuyên bố, Chung Cực Tam Đao lần này, người chiến thắng chính là hội trưởng hiệp hội đổ thạch, Trương Bảo Thành.” Trần Xuân Độ cầm microphone từ bàn của ban giáo khảo lên, anh ngẩng đầu hướng về phía khán đài và lên tiếng tuyên bố.
Toàn bộ khán giả im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng phản bác, cũng không ai nghi ngờ kết quả này, Trần Xuân Độ có thẩm quyền quyết định sao? Đương nhiên, Trần Xuân Độ đương nhiên có thẩm quyền quyết định, anh không những là giám khảo khách mời, mà còn là thần thoại bất bại giới đổ thạch, địa vị của anh, vượt xa so với Chu Cảnh.
Mà kết quả trận đấu sớm đã có rồi, sự tồn tại của bạc chìm ngàn năm, khiến cho Song Tử Thần và Hoàng Kim Đồng, cơ bản không phải là đối thủ, hầu như là chiến thắng áp đảo.
Những điều này đều có người chứng kiến mục thị, chỉ có điều kết quả sau cùng cần có người có thẩm quyền để tuyên bố mà thôi.
Ngay sau khi Trần Xuân Độ tuyên bố xong, trên khán đài im lặng như tờ, rất nhiều khán giả vẫn chưa kịp bình tĩnh, Chung Cực Tam Đao lần này xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ vẫn chưa kịp tiêu hóa hết!
Rất nhiều người vẻ mặt kích động, hơi thở vì kích động mà nhanh hơn bình thường, mà còn về phần live stream trên mạng, đã sôi động từ sớm, lời bình xuất hiện vô số không ngừng xuất hiện trên màn hình live stream!
“Đây là trận đấu hay nhất mà tôi từng xem, hai vị thần thoại bất bại xuất hiện trong trận đấu, một trong hai vị còn có thân phận là giám khảo, kết quả cuối cùng này đúng là quá kích thích!”
“Những ngày sau, e là Yên Kinh không thể nào yên tĩnh được rồi, Song Tử Thần thua cuộc, thật không thể nào tin được!”
“Về sau, e là giới đổ thạch chỉ còn lại một vị thần thoại bất bại mà thôi, Song Tử Thần, liên tiếp hai lần tung hoành giới đổ thạch, thật không ngờ lại bị loại ở đây!”
“Hai vị thần thoại bất bại đấu trí tranh tài, Song Tử Thần vẫn kém hơn chút.”
Hàng loạt các câu bình luận hiện lên trên màn hình live stream, khiến cho đoạn live stream như bùng nổ vì quá tải, đồng thời cũng đã trở thành đầu đề của Yên Kinh.
Trên khán đài, không gian cực kỳ yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hồi hộp của khán giá, và ánh mắt hưng phấn khó tin của mọi người.
Phần lớn mọi ánh mắt đổ dồn vào Trần Xuân Độ và Trương Bảo Thành, giây phút này đây, hai người họ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chắc chắn không bao lâu, Trần Xuân Độ sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm của Yên Kinh!
Mà người bên cạnh anh là Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành cũng sẽ nổi danh, sự phát triển của tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt phức tạp, có thể người khác sẽ không hiểu, nhưng bản thân ông hiểu rõ hơn ai hết, ngôi vị quán quân này của ông là do Trần Xuân Độ ban cho, nếu không có Trần Xuân Độ, ông không thể nào đoạt được hạng nhất, đây là điều đến nghĩ ông cũng không dám nghĩ tới!
Chương 593
“Cám ơn.” Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, ông nhỏ tiếng nói, đối với Trần Xuân Độ, ông giờ chỉ còn có lòng biết ơn cảm kích, không có Trần Xuân Độ, hôm nay ông đã thân bại danh liệt, thậm chí rất có thể mất mặt trong giới đổ thạch, rồi không lâu sau, chiếc ghế hội trưởng của ông cũng sẽ bị những người dòm ngó đã lâu nay giành lấy.
***
Rồi sau đó, Trần Xuân Độ chỉ nhìn lướt qua ông, sau đó xoay người đi và nói: “Đi thôi, mau kết thúc những chuyện này, tổng giám đốc Lê còn đang đợi chúng ta.”
Trương Bảo Thành nhìn theo bóng dáng Trần Xuân Độ, bất chợt ông hoảng hốt, ông bỗng nhiên phát hiện Trần Xuân Độ sau khi gỡ