Chương 601
Vị hội trưởng kia khiến Trương Bảo Thành càng thêm thoải mái, ngay lập tức lại uống một ly sâm panh nữa.
Lê Kim Huyên và vị hội trưởng Yên Kinh kia thay phiên nhau mời rượu Trương Bảo Thành, điều này khiến Trần Xuân Độ đứng bên cạnh nhìn cũng đỏ cả mắt lên!
So với Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành đang không ngừng uống sâm panh nói lời tâng bốc nhau, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Loan Loan cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mải mê ăn thức ăn, khiêm tốn từ đầu đến cuối không nói một câu nào, một bàn ăn ở đây toàn những món ăn tinh tế, giá trị lên đến hàng vài chục triệu, Tô Loan Loan không nỡ lãng phí.
Trần Xuân Độ lại còn hơn như vậy, vốn có nguyên tắc không ăn thì uổng phí, từ lúc bắt đầu Trần Xuân Độ đã ăn uống cùng Tô Loan Loan, quét sạch một loạt những món ăn tinh tế với tốc độ nhanh hơn vũ bão.
Chỉ là, điểm khác nhau giữa anh và Tô Loan Loan là, tay trái anh cầm một miếng thịt lợn quay, tay phải cầm một chiếc đùi vịt quay, rồi nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành với đôi mắt vừa ghen tuông vừa đố kị, liên tục gặm những miếng thịt đùi lớn, dường như chỉ có vậy mới có thể phát tiết được cơn giận trong lòng anh!
“Mẹ nó, đúng là đen đủi tám đời, người phụ nữ của mình lại uống rượu cùng người đàn ông khác, mẹ nó!” Trần Xuân Độ lẩm bẩm thầm chửi một câu.
Tô Loan Loan ở bên cạnh nhìn Trần Xuân Độ, thấy dáng vẻ u uất của Trần Xuân Độ, cô ta không khỏi mỉm cười rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
“Nói ra thì, công lao lớn nhất không thể tính là của tôi được.” Trương Bảo Thành đang say hơi men, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên thuận theo ánh mắt của Trương Bảo Thành nhìn qua, lúc thấy ánh mắt của Trương Bảo Thành hướng về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt cô lập tức trở nên không quá dễ nhìn.
Lê Kim Huyên “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành lại lắc lư đứng dậy, cầm ly sâm panh đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, ông ta đã say mèm, cười ngây ngốc với Trần Xuân Độ, nói: “Long, tôi kính cậu một ly.”
Ánh mắt Lê Kim Huyên sáng lên, hiển nhiên cô không ngờ tới Trương Bảo Thành đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ là để kính rượu anh!
Trần Xuân Độ đặt đùi gà xuống, bàn tay đầy mỡ tùy tiện lau qua bằng khăn bông, tùy ý lấy một chai sâm panh còn chưa mở trên bàn, dùng miệng mở nút chai ra, chạm ly với Trương Bảo Thành, sau đó uống ừng ực mấy ngụm lớn, khiến Lê Kim Huyên và những người khác đều trở nên ngơ ngác!
“Thô lỗ, thô bỉ… mất mặt!” Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, những đường gân xanh hiện rõ ràng trên chiếc trán trắng mịn căng tròn của cô, hiển nhiên là động tác này của Trần Xuân Độ khiến cô cảm thấy rất mất mặt, nhất thời, tổng giám đốc nữ thần tức đến mức suýt nói hết những lời thậm tệ mà cô có thể nói ra được ra, dường như chỉ có như vậy mới khiến cơn giận của cô giảm bớt đôi chút!
Tô Loan Loan ngồi bên cạnh nhìn Lê Kim Huyên, sắc mặt có chút ngỡ ngàng, cô ta không biết tại sao Lê Kim Huyên lại nổi giận đến như vậy, cô ta cũng không biết, cơn giận mà Lê Kim Huyên không dễ gì đè nén xuống lại bị Trần Xuân Độ kích động một lần nữa!
Lê Kim Huyên vừa nghĩ đến thân phận là Long thật sự của Trần Xuân Độ thì gương mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ không thôi, hận không thể tìm một cái lỗ để lập tức chui xuống!
Cô lại bị tên này lừa lâu đến như vậy, gan anh to bằng trời rồi!
Mà Trần Xuân Độ lại hoàn toàn làm ngơ cơn giận của Lê Kim Huyên, thấy Trương Bảo Thành say mèm bước tới, anh đặt chai rượu đã trống rỗng xuống, khoác vai Trương Bảo Thành, cười một cách lưu manh nói: “Hội trưởng Trương, chúc mừng nhé, lần này danh tiếng của ông bùng nổ trong giới đổ thạch, e là sau này khó có người có thể lay động địa vị của ông rồi nhỉ?”
Trương Bảo Thành bị Trần Xuân Độ khoác vai như vậy, ngay lập tức, chút say mèm trước đó như đã biến mất.
Trương Bảo Thành ngay lập tức tỉnh rượu, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, trong đầu ông ta hiện lên từng cảnh tượng một ở Chung Cực Tam Đao!
Ánh mắt ông ta nhìn Trần Xuân Độ cũng ngay lập tức thay đổi, trở nên cẩn thận dè dặt hơn, còn để lộ ra sự kiêng nể và sợ hãi!
Ban nãy ông ta chưa tỉnh rượu, đương nhiên là không đặt Trần Xuân Độ vào trong mắt, nhưng sau khi tỉnh rượu, đương nhiên ông ta sẽ nhớ ra mọi thứ xảy ra ở Chung Cực Tam Đao trước đó!
Người đàn ông đang khoác vai ông ta này che giấu quá kín đáo, là thần thoại bất bại của giới đổ thạch mà trước đó ông ta lại không hề nhận ra!
Loại người này, sao ông ta dây vào nổi chứ! Không có anh, ông ta hoàn toàn không thể nào giành được vị trí quán quân của Chung Cực Tam Đao!
Thay vì nói anh đã giúp ông ta giành được hạng nhất, thì thà nói rằng có sự sắp xếp, thao túng của anh thì ông ta mới có thể giành được mọi thứ!
Chương 602
Trương Bảo Thành chấn động trong lòng, cười với Trần Xuân Độ cũng ngay lập tức có thêm chút nịnh bợ.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh thấy vậy không khỏi nhíu mày, Trương Bảo Thành sợ Trần Xuân Độ như vậy hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của cô.
Cũng chính lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng bao!
Sắc mặt Trần Xuân Độ chợt nghiêm lại, anh chậm rãi quay đầu ra nhìn cửa phòng bao, ánh mắt chợt trở nên sâu xa khó lường.
Cuối cùng cũng đến rồi sao?
“Tôi đi mở cửa.” Lê Kim Huyên đứng dậy, bước trên đôi giày cao gót, đi trên tấm thảm mềm mại về phía cửa phòng bao.
“Không cần, để Tô Loan Loan đi đi.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng quả đoán và ngang ngược, không cho phép người khác được chất vấn.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, khẽ nhướng mày, trong lòng lập tức có chút không vui, tên này dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô, anh có tư cách gì?
Lê Kim Huyên giận dữ bất bình đứng ở đó nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt xinh đẹp không có chút thiện ý.
Thái độ của Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ tốt đẹp không được mấy giờ, đừng nói trước kia Trần Xuân Độ còn lừa dối Lê Kim Huyên lâu đến vậy, chuyện này sao có thể bảo không giận cho được.
Mà bây giờ, cô lại bị Trần Xuân Độ gọi lại, cô dường như đã sắp ở bên bờ vực chuẩn bị bùng nổ.
Trần Xuân Độ nhìn cửa phòng bao, ánh mắt sâu xa khó lường không thể nói rõ, anh chậm rãi nói: “Tô Loan Loan là vệ sĩ của em, loại chuyện này nên để cô ấy làm.”
Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, chỉ thấy lúc này Tô Loan Loan cũng đứng lên, gật đầu với Lê Kim Huyên.
Lúc này sắc mặt của tổng giám đốc nữ thần mới dịu đi không ít, cô “hừ” một tiếng, quay đầu sang một bên, không nhìn Trần Xuân Độ nữa.
Tô Loan Loan chậm rãi đi đến cửa phòng bao, sau khi cô ta mở cửa phòng ra, thấy người đứng bên ngoài phòng, sắc mặt có chút ngơ ra.
Sau đó, Tô Loan Loan quay đầu lại nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Đến tìm anh đó.”
“Tìm tôi?”
Trần Xuân Độ đứng dậy cất bước đi ra, đến chỗ cách không xa với cửa phòng bao, anh đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa.
“Là ông à.” Trần Xuân Độ thấy người tới không phải ai khác mà chính là Ngọc Thành Vọng.
Ánh mắt Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, thật ra ở Chung Cực Tam Đao Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui là bị Trần Xuân Độ uy hiếp, ông ta cũng hết cách, sau khi biết được thân phận của Trần Xuân Độ, thái độ của Ngọc Thành Vọng đối với Trần Xuân Độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Tôi có thể đi vào nói chuyện không?” Ngọc Thành Vọng cẩn thận dè dặt nhìn vào trong, hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
Lê Kim Huyên biết là Ngọc Thành Vọng, sắc mặt liền trở nên vui mừng, vội qua chào hỏi.
Suy nghĩ của Lê Kim Huyên rất đơn giản, nếu như có thể kết giao với Ngọc Thành Vọng, tập đoàn Lê thị sở hữu hai vị đại tướng là Trương Bảo Thành và Ngọc Thành Vọng, rất có thể sẽ có thể chân chính bước chân vào ngành đổ thạch, tập đoàn Lê thị cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn ở Yên Kinh.
“Cô Lê.” Ngọc Thành Vọng tuy đang tuổi trung niên, nhưng vẫn còn một sức quyến rũ kì lạ không thể diễn tả bằng lời, tạo hình râu quai nón có thể mê hoặc được hàng triệu thiếu nữ.
Chỉ là bây giờ nhìn Ngọc Thành Vọng có vẻ tiều tụy, âu sầu, như đang lo lắng chuyện gì đó.
Sau khi Ngọc Thành Vọng đi vào thì ngồi trên một chiếc ghế sofa trong căn phòng bao rộng lớn.
“Rót nước cho ông Ngọc đi.” Lê Kim Huyên ra lệnh cho Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngơ ra, sau đó nhìn thấy ánh mắt đầy uy nghiêm của Lê Kim Huyên, đành thầm thở dài một câu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trong lòng thầm nói, nếu không phải là Lê Kim Huyên, Ngọc Thành Vọng sẽ nhận nổi cốc trà do đích thân anh rót sao?
Chỉ riêng việc Ngọc Thành Vọng biết anh là Long của giới đổ thạch thôi đã suýt chút nữa sợ hãi đến mất mật rồi, nếu biết được thân phận cao hơn nữa của anh, e rằng ông ta sẽ sợ hãi đến mức ngốc đi luôn mất.
Trần Xuân Độ rót cho Ngọc Thành Vọng cốc trà nóng, nở một nụ cười tươi rói: “Ông Ngọc, mời.”
Chương 603
Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, vội sợ hãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Không, tôi không nhận nổi, xin cậu đừng nói vậy, sẽ phá hoại quy tắc của giới đổ thạch mất.”
“Quy tắc của giới đổ thạch quan trọng như vậy sao?”
“Nếu như là một số người chơi đổ thạch bình thường thì đương nhiên không quan trọng đến vậy, nhưng với địa vị như của Ngọc Thành Vọng, hơn nữa còn là người của gia tộc lớn, một người mà cả địa vị lẫn thực lực đều vượt xa ông ta cung kính như vậy thì sẽ trở thành trò cười của rất nhiều người trong giới đổ thạch.” Trương Bảo Thành ngồi bên cạnh giải thích, khiến Lê Kim Huyên có chút không biết phải làm sao.
“Hay là ông Ngọc cùng chúng tôi tham gia tiệc chúc mừng đi.” Lê Kim Huyên nhìn Ngọc Thành Vọng, dịu dàng nói, cô nở nụ cười nhạt, giọng nói vô cùng quyến rũ.
Ông Ngọc nhìn Lê Kim Huyên, trên người tổng giám đốc nữ thần tỏa ra sức quyến rũ vô tận, khiến một người tự nhận đã thưởng thức qua hết vô số người đẹp cũng không kiềm lòng được mà phải nói rằng sức quyến rũ của Lê Kim Huyên quá lớn, cho dù là ông ta thì cũng không khỏi rung động.
“Không cần đâu…” Ngọc Thành Vọng bình tĩnh lại, lắc đầu nói với Lê Kim Huyên: “Lần này tôi đến đây quấy rầy mọi người, mục đích là để tìm cậu Trần.”
Một người đức cao vọng trọng như Ngọc Thành Vọng mà giờ đây lại cung kính gọi một tiếng cậu Trần, sắc mặt Lê Kim Huyên khẽ cứng đờ lại, không khỏi nhìn Trần Xuân Độ một cái, cái tên này ở trong lòng những nhân vật lớn như Trương Bảo Thành và Ngọc Thành Vọng rốt cuộc chiếm địa vị quan trọng đến mức nào?
“Mấy người tìm anh ấy có chuyện gì?” Lê Kim Huyên cười hỏi.
Ngọc Thành Vọng quay sang nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, ngay sau đó thì khách sáo nói: “Cậu Trần, tôi đã thực hiện thỏa thuận ban đầu rút lui khỏi Chung Cực Tam Đao, bây giờ có phải cậu cũng nên thực hiện thỏa thuận của mình rồi không?”
Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành nghe lời này của Trương Ngọc Vọng thì đều ngơ ra nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt nghi hoặc, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc là thỏa thuận như thế nào mà Trần Xuân Độ lại có thể khiến Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui?
Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Thành Vọng gật đầu: “Đồng ý với ông rồi thì đương nhiên tôi sẽ không quên.”
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ quay người, đi về một gian phòng nhỏ trong phòng bao, nói với Ngọc Thành Vọng: “Theo tôi vào đây đi.”
Sau khi Trần Xuân Độ và Ngọc Thành Vọng vào gian phòng nhỏ đó, còn lại Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành nhìn nhau với vẻ mặt nghi hoặc, một lúc sau, Lê Kim Huyên mới lên tiếng hỏi Trương Bảo Thành: “Ông biết hai người họ có thỏa thuận gì không?”
Trương Bảo Thành lắc đầu, Lê Kim Huyên nhìn cửa gian phòng nhỏ kia như có điều suy tư.
Bên cạnh phòng bao có một gian phòng nhỏ, bên trong có sofa, TV và một vài bàn mạt chược, để cung cấp dịch vụ giải trí cho khách hàng khi ăn no cần tiêu hóa.
Sau khi Trần Xuân Độ bước vào gian phòng, anh không chút khách khí ngồi xuống sofa, lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, dùng chiếc bật lửa Zippo thuần vàng 24K châm lửa, hít sâu một hơi rồi nhả khói ra.
Sau khi Ngọc Thành Vọng bước vào, Trần Xuân Độ ngồi vắt chân, nhìn Ngọc Thành Vọng, vẫy tay nói: “Ngồi đi.”
Sau khi Ngọc Thành Vọng ngồi xuống, ông ta liền nhìn thấy cái bật lửa kia được đặt trên bàn thủy tinh, hai mắt ông ta ngưng đọng lại, lập tức cầm nó lên, nắm trong lòng bàn tay nghịch một chút, ánh mắt ông ta sáng lên: “Đồ tốt!”
“Ông cũng biết xem hàng phết nhỉ.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, nhìn Ngọc Thành Vọng với vẻ mặt như lưu manh nói.
Ngọc Thành Vọng cười: “Nhà họ Ngọc tuy là có truyền thống đổ thạch lâu đời, nhưng đổ thạch và giám định ngọc lại có cái hay khác nhau của chúng, nhất là người của nhà họ Ngọc còn biết rõ lịch sử hơn so với những người khác trong giới đổ thạch, năng lực trên việc giám định ngọc cũng mạnh hơn đôi chút.”
“Vậy ông có thể nhìn ra được lai lịch của chiếc bật lửa này không?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt hỏi.
Ngọc Thành Vọng trầm ngâm chốc lát, xoay ngang dọc chiếc bật lửa trong tay, một lúc sau, ánh mắt Ngọc Thành Vọng tập trung vào phần đáy của chiếc bật lửa, vừa nhìn đã thấy được một hàng chữ nhỏ được khắc trên đó.
Đó là một chuỗi kí tự tiếng Anh, Ngọc Thành Vọng học sâu hiểu rộng không chút do dự phiên dịch nó rồi đọc ra: “Tặng cho người đàn ông em yêu nhất, Daisy Irving.”
“Đây không phải là đồ của nữ tổng giám đốc khu vực toàn cầu của công ty Zippo sao… Không ngờ lại là quà của cô ấy!” Sắc mặt Ngọc Thành Vọng khẽ thay đổi, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc, ở xã hội thượng lưu, rất nhiều người đều biết đến công ty Zippo, người nắm giữ khu vực toàn cầu chính là tổng giám đốc của công ty, Daisy!
Công ty Zippo trước nay chỉ làm những đồ dùng cao cấp cho các những người quý tộc, rất có danh tiếng trong giới thượng lưu, Trần Xuân Độ ở trước mặt ông ta lại sở hữu món quà của nữ tổng giám đốc Zippo tặng! Sao có thể chứ!
Chương 604
Nếu là trước kia, có nghĩ Ngọc Thành Vọng cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ, trong lòng Ngọc Thành Vọng nổi lên một cơn sóng lớn!
Chẳng lẽ cái này là giả sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Ngọc Thành Vọng đã ngay lập tức bị xóa bỏ, giả sao? Đây là chất liệu 24K, công nghệ tinh tế như vậy, cùng với hàng chữ vô cùng đẹp đẽ kia, hàng giả sao có thể làm được đến mức này chứ, đây chắc chắn là hàng thật!
Ánh mắt Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ không ngừng thay đổi, người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có thân phận như thế nào mà lại có thể khiến Daisy Irving đích thân tặng quà, đây mới là lần đầu tiên Ngọc Thành Vọng nghe thấy chuyện như thế này.
Hai tay Ngọc Thành Vọng run rẩy đưa chiếc bật lửa cho Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ tùy tiện nhận lại, sắc mặt thản nhiên không hề để ý đến, như là không coi đây là một món đồ xa xỉ quý trọng.
“Nói đi, rốt cuộc ông muốn biết những gì?” Trần Xuân Độ chậm rãi nhả khói ra, nói.
“Toàn bộ…” Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói mang theo cả sự run rẩy, sốt sắng hỏi: “Tại sao? sao lửa mặt trời, bạc chìm ngàn năm cậu đều biết hết, thứ này chỉ có chủ nhà mỗi đời của nhà họ Ngọc mới biết được thôi!”
“Ba tôi, chủ nhà đời trước bây giờ đang ở đâu?”
“Cậu biết ông ấy không? Cậu có quan hệ gì với ông ấy…”
Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, người trước nay luôn thận trọng như ông ta lúc hỏi những câu này sắc mặt cũng không giấu được vẻ kích động.
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn Ngọc Thành Vọng đang vô cùng kích động, sắc mặt bình tĩnh, không có chút dao động.
Một lúc sau, đột nhiên Trần Xuân Độ nhả một hơi khói về phía Ngọc Thành Vọng, chậm rãi nói: “Bao nhiêu câu hỏi như vậy, ông muốn tôi trả lời cái nào?”
“Cậu mau nói đi, ba tôi vẫn còn sống chứ?” Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt dần hiện vẻ mất kiên nhẫn.
“Ông ấy còn sống hay chết thì tôi không biết…” Trần Xuân Độ nhếch miệng, nói: “Chỉ là năm đó, là tôi sắp xếp cho ông ấy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Cậu sắp xếp cho ông ấy?” Trái tim Ngọc Thành Vọng như chậm mất một nhịp đập, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt tỏa ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.
Trần Xuân Độ thở dài một hơi: “Tôi cũng không chắc chắn ông ấy có muốn gặp ông hay không, nên tôi đề nghị tốt nhất là ông đừng đi tìm ông ấy.”
Ngọc Thành Vọng nhíu mày: “Tại sao, ba tôi lưu lạc bên ngoài, mất tích bao nhiêu năm như vậy, nhất định là đã chịu không ít khổ sở, cậu nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu, tôi sẽ lập tức đón ông ấy về nhà họ Ngọc, bù đắp thật tốt cho ông ấy.”
“Ba ông tự nguyện ra đi.” Trần Xuân Độ thốt ra một câu khiến Ngọc Thành Vọng run rẩy toàn thân, đứng đờ tại chỗ.
Ngọc Thành Vọng trừng lớn mắt, ông ta khó mà tin nổi với những gì mà Trần Xuân Độ vừa nói!
Ba của ông ta lại tự lựa chọn việc mất tích?! Không thể nào! Tại sao lại như vậy được!
“Tự nguyện ra đi? Là sao chứ? Cậu nói rõ hơn đi.” Ngọc Thành Vọng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức trở nên rất khó coi.
“Ba ông sớm đã chán ghét cảnh tranh chấp quyền lực trong gia đình nhà họ Ngọc rồi, trách móc bản thân, thân là chủ nhà mà lại không thể nào thay đổi mọi thứ, nên đã lựa chọn ra đi, ẩn cư trong rừng, chuyên tâm nghiên cứu đổ thạch, không bị thế giới bên ngoài làm phiền.” Trần Xuân Độ nói.
Cơ thể Ngọc Thành Vọng run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp, ông ta nhìn Trần Xuân Độ: “Ba tôi, ông ấy thật sự nói như vậy sao?”
Trần Xuân Độ gật đầu: “Năm đó lúc tôi và ông ấy gặp nhau, ông ấy còn nhờ tôi chuyển một lời, nếu một ngày gặp được người đời sau của ông ấy, đừng đi tìm ông ấy, năm đó ông ấy suýt mất mạng vì tranh chấp trong nhà họ Ngọc, ông ấy đã nhìn thấu việc đấu tranh quyền lực này trong gia tộc rồi.”
“Vậy cậu quen biết ba tôi như thế nào?” Ngọc Thành Vọng không cam lòng hỏi, ánh mắt ông ta khóa chặt vào Trần Xuân Độ, đương nhiên ông ta không tin những lời Trần Xuân Độ nói.
“Đây lại là bí mật của tôi rồi, ba ông ẩn cư trong rừng một khoảng thời gian rồi, ông ấy đưa tôi một phần mật tịch về đổ thạch, thực lực của ông ấy trong giới đổ thạch đã không ai có thể vượt qua được nữa, cho dù là ông, Hoàng Kim Đồng, và cả Song Tử Thần cộng lại cũng không bằng.” Trần Xuân Độ nói: “Sau khi ông ấy vứt bỏ nhà họ Ngọc của mấy người thì đã hoàn toàn tập trung vào việc đổ thạch, nếu như ông ấy mà xuất hiện, thì mới thật sự là một trận động đất lớn của giới đổ thạch.”
“Phần mật tịch đó sau này tôi sẽ sai người đưa cho ông, địa chỉ hiện giờ của ông ấy tôi cũng sẽ đưa cho ông, ông có muốn đi tìm hay không thì đó là chuyện của ông, lời thì tôi cũng đã chuyển giúp rồi.” Trần Xuân Độ nói xong thì đứng dậy, đi về phía cửa, để lại Ngọc Thành Vọng với sắc mặt kinh ngạc đầy phức tạp, ông ta ngồi trên sofa, vẻ mặt ngây ngốc, cho dù một lúc lâu trôi qua ông ta cũng không có phản ứng gì… Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi gian phòng nhỏ, thấy Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành ngồi trên sofa, Trần Xuân Độ nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng xấu xa bước tới.
“Kim Huyên, sao hai người không uống tiếp nữa?” Trần Xuân Độ mặt dày tiến đến hỏi.
Chương 605
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành ngồi cạnh lại cười lớn, giải thích thay cho Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê tò mò, tại sao Ngọc Thành Vọng lại đến tìm cậu, trước đó Ngọc Thành Vọng chủ động rút khỏi Chung Cực Tam Đao, e là cũng có nguyên nhân từ phía cậu.”
“Cần ông quan tâm à.” Trần Xuân Độ khinh thường nhìn Trương Bảo Thành, nói không hề kiêng nể, khiến sắc mặt Trương Bảo Thành lập tức trở nên cứng nhắc.
“Ngọc Thành Vọng tìm anh làm gì?” Tổng giám đốc nữ thần chợt hỏi, đôi mắt xinh đẹp khóa chặt Trần Xuân Độ, tròng mắt xoay chuyển, mang theo ý như đang thẩm vấn.
“Nói chuyện vặt mà thôi.” Trần Xuân Độ trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Ánh mắt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần hơi híp lại, đương nhiên là cô không tin