“Anh Trương?” Sắc mặt Lý Giang nghi ngờ lặp lại ba chữ kia, ông ta tự hỏi bản thân mình làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, không hề đắc tội ai, anh Trương này là nhân vật lớn từ đâu ra vậy.
“Ông ta nói anh Trương, chính là tôi”
Trương Thác đứng dậy từ trên chiếc bàn nhỏ: “Tập tài liệu này cũng là tôi đưa cho ông ta, Lý Giang, anh cảm thấy thế nào, đã đủ chưa? Mười một năm qua, anh đã tham ô, tổng cộng lên đến mười sáu triệu, số tiền này cũng đủ cho anh ngồi tù mục xương rồi”
“Anh nói láo! Tôi không hề tham ôI” Lý Giang hét lớn một tiếng, vội vàng giải thích: “Giám sát Trịnh, ông phải tin tôi, đây không phải sự thật”
“Không thể nào, chồng tôi tuyệt đối sẽ không tham ô, tuyệt đối là do tên nghèo kiết xác này cố tình hãm hại chồng tôi!”
Triệu Thiến cũng đứng bên cạnh lên tiếng.
“Chồng sao?” Giám sát Trịnh khó hiểu liếc nhìn Lý Giang một cái: “Lý Giang, theo tôi được biết, vợ anh không phải cô ta đúng không?”
Lấy lòng, không biết nên giải thích như thế nào, ông ta quay đầu trừng mát lườm Triệu Thiến một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.
Thiến cũng ý thức được mình nói sai rồi, có điều chuyện đã đến bước này rồi, cô †a dứt khoát hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Lão Lý quả thật không phải chồng tôi, nhưng tôi yêu anh ấy, đây là chuyện giữa chúng tôi, bây giờ tôi muốn nói là có người cố tình muốn hãm hại lão Lý “Hãm hại Lý Giang?“ Giám sát Trịnh cười cười: “Cô đang nói anh Trương cố tình hãm hại Lý Giang sao? Động cơ là gì?”
“Đương nhiên là đố kỵ! Loại người như anh ta, đố ky tài sản mà chúng tôi có, đố ky chúng tôi…
“Trò hề!” Giám sát Trịnh quát một tiếng chói tai, cắt ngang lời Triệu Thiến: “Anh Trương nhiệt tình với công tác từ thiện nhiều năm như vậy, chỉ riêng món tiền đã quyên góp thôi đã lên đến mấy trăm triệu đô la Mỹ, anh ta sẽ đố kỵ với các người sao? Sẽ cố tình hãm hại Lý Giang sao? Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Lý Giang, anh có lời gì để lại đến khi ra tòa đi, nói với quan tòa ấy!
Lời nói của giám sát Trịnh giống như đất bằng nổi sóng, đột nhiên nổ vang, khiến cho Lý Giang và Triệu Thiến đều chưa tỉnh hồn lại, quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ? Người thanh niên trước mặt bọn họ này, ăn mặc bình thường mà quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ sao?
Triệu Thiến há to miệng không nói thành lời.
Hai nhân viên cảnh sát mặc quân phục từ trên chiếc xe cảnh sát bên ngoài biệt thự bước xuống, không nói nhiều lời, chỉ lấy còng ra, còng tay Lý Giang lại.
Sắc mặt Lý Giang tái nhợt, ông ta tham gia nghề này, hiểu được việc quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ là khái niệm như thế nào, đó là một người chỉ một câu nói cũng đã có thể ảnh hưởng đến cả hiệp hội đấy, lần này bản thân mình hoàn toàn thua sạch rồi.
Buồn cười là, vừa nãy mình còn nói với người ta rằng, thế giới này là thế giới của người có tiền, còn nói với người ta cái gì mà người quyên góp tiền còn chưa ra mặt, kẻ giả vờ trong sạch như anh có tư cách gì Kết quả, bản thân mình lại chính là một tên hề!
Lý Giang nhìn còng tay phản xạ ánh nắng mặt trời trên cổ tay mình, thời tiết cực kỳ nóng bức, nhưng toàn thân lại phát lạnh, nửa đời sau này của mình, cứ vậy xong rồi…
Triệu Thiến trơ mắt nhìn Lý Giang bị bắt đi, ngay cả một câu cũng không thốt nên lời, người mà mình mở miệng là cứ nghèo kiết xác, thế mà lại quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ không cần điều kiện gì!
Khi hai nhân viên cảnh sát áp giải Lý Giang đi đến trước xe cảnh sát, Trương Thác đột nhiên mở miệng, chỉ vào mấy người anh Hổ nói: “Hai vị cảnh sát, dẫn luôn cả những người này đi nhé, vừa nãy bọn họ đe dọa tôi, đòi đi đập phá cô nhi viện Xuân Đằng, tôi cảm thấy các anh cũng phải dẫn họ về điều tra một chút, còn có người phụ nữ này nữa, cô ta biết rõ toàn bộ số tiền này đều do Lý Giang tham ô mà vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ, cũng nên coi như đồng phạm, phải cùng nhau phán xử đúng không?”
Hai nhân viên cảnh sát liếc mát nhìn nhau, gật gật đầu, lấy bộ đàm ra gọi một tiếng.
Trên xe cảnh sát lại có mấy viên cảnh sát nữa bước xuống, canh chừng cửa lớn biệt thự, không cho đám người anh Hổ rời đi, tay Triệu Thiến cũng bị còng lại dẫn đi.
Triệu Thiến sợ đến mức nước mát lập tức rơi xuống, không ngừng kêu khóc cầu xin Trương Thác tha thứ, Trương Thác không để ý chút nào, ánh mắt anh nhìn về phía giám sát Trịnh.
“Tôi cần một lời giải