A Thủ bất mãn nhìn người nói chuyện, chính là Trương Thác.
“Cậu nhóc, cậu có chút mặt nhìn nào không vậy? Sao A Mãnh thua được chứ?”
Trương Thành cũng đáp: “Anh rể, có lẽ anh Mãnh sẽ không thua đâu, anh nhìn vóc dáng của cô gái kia đi, sao có thể là đối thủ của anh Mãnh được chứ.”
Trương Thác lắc đầu, cười nói: “Vóc dáng không đại diện cho thực lực, anh Mãnh kia của các cậu nhìn thì thấy to lớn cường tráng, thật ra thân dưới không vững.
Cô gái đó trông trẻ tuổi yếu ớt, nhưng khi đi đường lại mang theo sức mạnh tiềm ẩn.
Nếu tôi đoán không sai, lát nữa cô gái kia chỉ cần nhiều nhất ba chiêu đã có thể đánh ngã đối thủ rồi.”
Anh Thù bĩu môi, rõ ràng khinh thường lời của Tưởng Thác.
Trương Thành cười gượng, cậu ta không tiện phản bác Trương Thác, nhưng thật sự khó mà tin vóc người anh Mãnh cường tráng như thế lại không phải đối thủ của một cô nhóc?
Còn ba cô gái Từ Uyển thì không nghi ngờ nhiều như vậy, trong lòng bọn họ, bây giờ gần như Trương Thác nói cái gì sẽ tin cái đó.
Sàn đấu lồng sắt, vào khoảnh khắc hàng rào sắt đóng lại đã đại biểu cho việc bắt đầu, chỉ sau khi có một bên ngã xuống, hàng rào của lồng sắt mới có thể mở ra.
không gian trong lồng khá nhỏ, tính ra không hơn ba mươi mét vuông, hai người trong lồng muốn trốn cũng không được.
Anh Mãnh nhìn cô gái nhỏ gầy trước mắt, cười khẩy: “Thật không hiểu nổi, Hắc Lôi gọi cô đến đấu võ hay tìm cái chết thế?” Cô gái bình tĩnh đứng tại chỗ không nói một câu.
Anh Mãnh thấy đối phương hoàn toàn không quan tâm đến mình, trong lòng hơi bất mãn, hừ lạnh một tiếng, siết chặt nằm đấm đi tới chỗ cô gái.
Hàn Văn Tĩnh ngồi trên ghế nhìn cô gái trong lồng, mày liều hơi nhíu lại, cô ta không cho rằng Hắc Hồng cố ý nhường mình.
Sau khi biết một vài thứ liên quan đến võ cổ truyền từ Trương Thác, Hàn Văn Tĩnh hoàn toàn hiểu ra cái gì là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài.
Bạn nhìn thấy một người gầy yếu, nhưng lại có thể bộc phát ra sức mạnh khó mà tưởng tượng được.
Hàn Văn Tĩnh không nghĩ anh Mãnh có thể thắng, nói một cách khác, cô ta không cho rằng ngoài Trương Thác, bên của mình còn ai có thể chắc chắn thắng được người của Hắc Hồng.
Anh Mãnh đi đến trước mặt cô gái, cười khẩy một tiếng: “Cô nhóc, cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách người phải cô lên sàn đấu nhé!
Anh Mãnh vừa dứt lời đã đánh một quyền lên người cô gái.
Khi người bên ngoài lồng sắt nhìn thấy anh Mãnh vung ra một quyền mạnh mẽ như thế đều không đành lòng nhắm mắt lại, bọn họ như đã nhìn thấy cảnh cô gái trẻ tuổi này bị đánh ngã xuống đất rồi.
Nhưng sự thật vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Chỉ thấy lúc quyền đấm này của anh Mãnh sắp đánh trúng cô gái, cô ta đưa tay phải nằm lấy bàn tay của anh Mãnh nhanh như chớp, một quyền mạnh mẽ của anh Mãnh mà lại bị cô gái giữ chặt được.
“Cái gì!”
Anh Mãnh thay đổi sắc mặt, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng anh ta phát hiện tay của mình như bị một cái kìm lớn kẹp chặt, không thể nhúc nhích.
Vào lúc này, cuối cùng anh Mãnh cũng nhận ra có điều không đúng.
“Cô!”
Anh Mãnh hét to một tiếng, vừa mới lên tiếng.
Cô gái vung chân phải lên, quất mạnh vào đùi anh Mãnh.
Cú đánh này khiến anh Mãnh cảm thấy như có người đập ống tuýp lên người mình vậy, cảm giác đau đớn kịch liệt đánh úp tới, một chân của anh ta lập tức trở nên mất cảm giác.
Cùng lúc đó, cô gái dùng sức cổ tay siết chặt nắm đấm của anh Mãnh rồi xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, sức mạnh xoay tròn này từ cổ tay truyền tới trên người anh Mãnh, quật anh ta ngã xuống đất đánh “bịch” một tiếng, bụi bặm theo đó bay lên.
Một loạt động tác vô cùng lưu loát, mãi đến khi anh Mãnh ngã xuống mà mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Mà cô gái vẫn bình tĩnh đứng ở đó, ánh mắt chẳng hề gợn sóng, không thèm nhìn anh Mãnh một cái.
“Hai chiều.” Trương Thác cong môi, nhẹ nhàng cất lời.
Vẻ mặt của Trương Thành và anh Thù đều cứng đờ, không biết nên nói gì cho phải.
Vẻ mặt Hắc Hồng cũng rất bình tĩnh, tựa như ông ta đã đoán được kết quả này từ lâu.
Trong mắt Hàn Văn Tĩnh lóe lên sự kích động, vì cô