Không hiểu ý tôi?” Rắn Độc cười ha hả: “A Long à, cậu biết người đang đứng trong lồng sắt bây giờ là ai không?”
Lời của Rắn Độc khiến mọi người đều nhìn về phía lồng sắt.
Rắn Độc châm một điều thuốc, quét mắt nhìn đám người anh Hổ.
“A Long, người của cậu đúng là ngày càng to gan, ai cũng dám trêu, ai cũng dám mắng! Lúc trước khi đại ca Lôi Công tại vị còn phải khách sáo với vị kia, mấy cậu thì hay rồi, sống còn kiêu ngạo hơn cả Lôi Công?”
Nghe thế, trong lòng anh Long xuất hiện dự cảm xấu: “Anh Rắn, cậu ta là “A Long, cậu ở xã đoàn cũng đã lâu, có vài chuyện ít nhiều gì cũng nên từng nghe nói.
Lúc đó hơn năm mươi anh em ở Dạ Sắc của chúng ta bị một mình vị này giải quyết.
Chúng ta bị Đại Quyển xã mai phục ở lầu Bát Tiên cũng là một mình vị này đánh tan Đại Quyển xã.
Lúc Nhị đương gia của Hắc Lôi đến trả thù, chúng ta cũng đều dựa vào vị này mới có thể tiếp tục tồn tại, không thể không nói mấy người đúng là to gan đấy! Nói thật, tôi rất khâm phục mấy người.”
Mỗi câu Rắn Độc nói, sắc mặt anh Long khó coi hơn một phần, đợi sau khi hết câu, anh Long đã sắp nói không nên lời.
Ánh mắt của đám người anh Hổ đều hơi đờ đẫn.
Là thành viên của Thanh Diệp xã, bọn họ đều có nghe nói về một vài chuyện lớn xảy ra vào khoảng thời gian trước, cũng đều biết Thanh Diệp có một cao thủ thần bí như vậy.
Nhưng bọn họ đều không ngờ cao thủ thần bí kia là một chàng trai trẻ, còn bị mình xem như đàn em của Báo Tử Đầu.
Khác với sắc mặt khó coi của mấy người anh Hổ, Trương Thành kích động đến run rẩy.
Cao thủ siêu cấp có danh tiếng truyền khắp Thanh Diệp kia không ngờ lại là anh rể! Trời ạ! Cái này đúng là quá khó tin!
“A Long, người của cậu đúng là giỏi, thành thật ngồi yên ở đây đợi đi, nên xử lý thế nào phải xem tâm trạng của vị kia.
Nhắc nhở nhé, tốt nhất thái độ của các cậu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không cả cô chủ cũng chẳng bảo vệ được mấy cậu đâu!” Rắn Độc nhắc nhở, nói xong thì dựng thẳng ngón tay cái với anh Hổ, cực kỳ châm chọc.
Đám người anh Hổ đều cúi đầu không dám nói ra một câu, khi nấy bọn họ còn ngông cuồng lắm, bây giờ lại sợ chết khiếp, trong lòng cực kỳ hoảng loạn.
Anh Long hít sâu hai hơi, nặng nê hỏi: “Ai gây ra chuyện này?”
“Một… một… một đàn em, của Đại học Ngân Châu, tên Quách Cường.” Giọng nói của anh Hổ cũng run rẩy.
“Kêu nó lăn tới đây cho ông!”
Trương Thành cười vui vẻ nhìn anh Long: “Anh Long, còn kéo chúng tôi lên núi nữa không?”
Anh Long nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chú em, chuyện khi nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi, tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Từ Uyển hừ một tiếng: “Hiểu lầm?
Anh đợi xem, tôi sẽ không để anh rể bỏ qua cho mấy người đâu!”
Anh Long há miệng nhưng không nói được một lời, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi thứ đều là vô dụng, muốn trách, chỉ có thể trách mình bị mù thôi.
Rắn Độc dẫn mấy người Từ Uyển đến mấy chỗ ngồi đầu tiên, người ngồi ở đây đều có thân phận cực kỳ quan trọng ở xã đoàn.
Lúc đầu, Trương Thành còn rất dè dặt, nhưng khi cậu ta phát hiện mấy cấp cao của Thanh Diệp còn có thái độ cẩn thận ngược lại với mình, châm thuốc cho mình, thì cậu ta mới nhận ra địa vị của anh rể ở Thanh Diệp cao bao nhiêu.
Mình chỉ đến cùng anh rể thôi đã có đãi ngộ thế này, xem ra anh rể rất được kính trọng.
Cái Trương Thành không biết là ở Thanh Diệp xã không có người kính trọng Trương Thác, nhưng sợ hãi là có thật.
Tình cảnh đẫm máu mỗi lần Trương Thác ra tay đã sớm khắc sâu trong lòng những cấp cao này rôi.
Hàn Văn Tĩnh ngồi trên ghế chính của Thanh Diệp quay đầu nhìn mấy người Trương Thác dẫn đến, dừng mắt lại trên người Từ Uyển mấy giây.
Cô ta có thân phận cảnh sát hình sự, đương nhiên biết Từ Uyển là người của nhà họ Lâm,