Hải Hồ, là khu du lịch cấp 5A nổi tiếng tỉnh Ninh, là “trạm dừng chân con đường tơ lụa” nơi vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam và sự hùng vỹ của sa mạc Tắc Bắc hòa hợp thành một thế,
Tuy tên gọi là Hải Hồ, nhưng những gì bạn nhìn thấy ở đây, không phải biển lớn màu xanh da trời quen thuộc, mà là một biển cát!
Biển cát nằm ở giữa hồ bạc, tổng diện tích lên đến tám trăm nghìn kilomet vuông, trong đó diện tích của hồ nước lên đến ba trăm nghìn kilomet vuông, còn lại tất cả đều là cát.
Trong đó nổi tiếng nhất là nặn cát, hàng năm đều có những người xuất sắc từ các nơi trên thế giới đến Hải Hồ tổ chức thi nặn cát, các loại hạng mục giải trí liên quan đến cát lại càng nhiều đến mức không thể đếm hết được.
Hải Hồ cách thành phố Ngân Châu khoảng bảy mươi kilomet, mất một tiếng đồng hồ lái xe, nếu đạp xe đạp, với vận động viên nghiệp dư mà nói có lẽ phải đạp mất nửa tiếng, nhưng người bình thường, ít nhất phải ba tiếng đồng hồ.
Dù sao hôm nay Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng ra ngoài chơi, phong cảnh dọc đường cũng là một kiểu hưởng thụ, đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam ngồi xe đạp đi quãng đường xa như vậy, tất cả đều tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Đối với Trương Thác mà nói, sức khỏe đương nhiên không phải chuyện mà anh phải lo lắng, đừng nói đạp xe đạp đi bảy mươi cây số, cho dù có cõng Lâm Ngữ Lam đi quãng đường xa như vậy, anh cũng vẫn có thể làm được.
Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trong lúc không để ý, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống nóng ran.
Trương Thác đạp xe trên đường quốc lộ, bóng cây xanh hai bên đường thỉnh thoảng cung cấp một ít bóng râm, đưa đến một cảm giác mát lạnh hiếm có.
“Chủ tịch Lâm, có khát không, tôi mua cho em chai nước nhé.
” Trước một quán nước ven đường, Trương Thác dừng xe đạp, mua hai chai Coca ướp lạnh.
“Tại sao lại uống Coca?” Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi một câu.
“Cho đã đó” Trương Thác vặn nắp chai uống trước một ngụm: “A… Ờ.
.
” Ợ một tiếng thật to, Trương Thác lộ ra vẻ mặt hài lòng.
“Tôi uống nước khoáng là được rồi” Lâm Ngữ Lam để Coca lên quầy nhỏ, đổi lấy một chai nước khoáng.
Trương Thác ga lăng giúp Lâm Ngữ Lam mở nắp chai, Lâm Ngữ Lam nhấp một ngụm nhỏ.
Trương Thác có thể nhìn ra được, mối Lâm Ngữ Lam đã rất khô rồi, chứng minh bây giờ cô vô cùng khát nước, nhưng khi uống nước khoáng vẫn uống từng ngụm từng ngụm, không gấp không vội, chuyện này có liên quan đến thói quen từ nhỏ của Lâm Ngữ Lam.
“Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi, còn có hai mươi cây số nữa, tôi đạp nhanh một chút, chúng ta đến Hải Hồ sớm một chút, có thể chơi được một buổi chiều đấy.
”
Trương Thác tiếp tục đạp xe đạp, Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, ngồi lên ghế sau.
Mặt trời chiếu xuống, Trương Thác đưa cánh tay định quệt đi mồ hôi trên mặt, cánh tay vừa mới nâng lên đã thấy một cánh tay ngọc ngà từ sau lưng thò ra, trên bàn tay nhỏ mảnh mai cầm một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên mặt Trương Thác.
Hành động này khiến Trương Thúc mừng rỡ đến mức sắp nhảy lên.
“Mệt rồi phải không, hay là dừng lại nghỉ ngơi một lát đi.
” Động tác của Lâm Ngữ Lam chậm chạp nhẹ nhàng, còn hơi vụng về, đây là lần đầu tiên cô lau mồ hôi cho người khác.
Trương Thác hơi ê răng, lắc lắc đầu: “Không mệt đâu, thế này mới tính là gì chứ.
”
Trương Thác trở tay cầm khăn giấy trong tay Lâm Ngữ Lam: “Chủ tịch Lâm, em ngồi đi, tôi tự lau là được, chúng ta đạp xe ra ngoài dạo chơi thì phải để em hưởng thụ được đối xử dành cho bậc đế vương trên xe đạp mới được.
”
Lâm Ngữ Lam che miệng cười một tiếng: “Anh nghèo thì cứ nghèo đi, xe đạp nào có cái gì mà đối xử dành cho đế vương chứ”
“Đương nhiên là có” Trương Thác trình trọng nói: “Ngồi xe đạp cũng phải chia thành mấy kiểu chế độ chứ, kém nhất là kiểu hai người thay phiên nhau đạp, sau đó, khi lên dốc, một người đẩy một người đạp, chế độ cao hơn một chút là khi lên dốc em ngồi tôi đẩy, còn chúng ta là chế độ cao nhất, toàn bộ hành trình đạp xe, gió nhẹ thổi vào mặt, còn thoải mái hơn cả lái xe thể thao đấy.
”
Lời của Trương Thác