Một nhân vật như vậy bị quân khu tỉnh Ninh vu oan hãm hại!
Lúc này Bộ trưởng An ninh cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu lần này tổ chức kia không đến thông báo cho mình mà sử dụng cách bạo lực nhất giải quyết vấn đề, vậy bây giờ sẽ là tình huống thế nào đây?
Hậu quả đó, Bộ trưởng An ninh cũng không dám nghĩ tới.
Ninh Nhất Chu bị cảnh vệ đè lại nhìn mấy người Bộ trưởng An ninh, tuy anh ta là con trai của người đứng đầu quân khu tỉnh Ninh, nhưng anh ta không quen bọn họ, cũng không có chút ấn tượng gì, trước giờ anh ta đều chưa từng chú ý tới những điều này.
“Rốt cuộc các người là ai! Đang làm gì hả!”
Bộ trưởng An ninh hỏi lại: “Tôi cũng muốn hỏi cậu đang làm gì đấy! Người trong phòng này mắc phải sai lầm gì, đáng để cậu sử dụng hình phạt lớn như thế sao?”
“Cái này không có liên quan đến ông….
ngôn tình hài
“Chát
Ninh Nhất Chu mới cãi lại đã bị Ninh Trường Hà tát một cái lên mặt.
Ninh Trường Hà hét lớn: “Đủ rồi! Cầm miệng!”
Ninh Nhất Chu che mặt nhìn Ninh Trường Hà, anh ta chẳng hiểu gì cả.
“Ba, ba…”
“Xin lỗi!” Ninh Trường Hà lại tát thêm một cái lên mặt anh ta.
Bộ trưởng An ninh phất tay: “Được rồi, khỏi phải xin lỗi.
Tư lệnh viên Ninh, con trai ông nên xử lý thế nào, nhận điều tra thế nào đều là chuyện của sau này, bây giờ mau mở cửa ra nhanh lên.”
“Vâng! Vâng!” Ninh Trường Hà liên tục gật đầu, ra lệnh cho Trưởng khoa Lý mở cửa ra.
Trong lúc đang mở cửa, Bộ trưởng An ninh lập tức đi tới xem người bên trong, ông ta sợ vị này sẽ nổi giận.
Bản thân Bộ trưởng An ninh không sợ Trương Thác, nhưng ông ta hiểu rõ thân phận của anh.
Nếu đối phương nổi giận, hậu quả gây ra và phạm vi ảnh hưởng đều rất rộng.
Vào lúc cửa mở ra, một tiếng ngáy vang lên khiến Bộ trưởng An ninh ngẩn người, ông ta đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
“Anh gì ơi, anh gì ơi!” Một cảnh vệ đi vào phòng, nhẹ nhàng lắc người Trương Thác.
“Hả?” Trương Thác còn buồn ngủ nhìn cảnh vệ: “Chuyện gì đấy, sao tắt đèn sưởi rồi?” “Ặc… Cảnh vệ nghe thấy lời của Trương Thác thì hơi cạn lời.
Thân là cảnh vệ của Bộ trưởng An ninh, đương nhiên là tinh anh trong tinh anh, anh ta cũng từng bị huấn luyện tâm lý bằng cái này.
Khi tám bóng đèn mở lên, căn phòng này thật sự không phải cho người ở lại nữa rồi.
Nhưng người trước mặt thì sao? Chẳng những ngủ không nói, còn xem tám bóng đèn ánh sáng mạnh đủ để lấy mạng người kia thành đèn sưởi
Trương Thác cố mở mắt, quét sạch cảm giác buồn ngủ đi, đưa mắt nhìn tới Bộ trưởng An ninh, cất tiếng hỏi: “Ồ, là ông à, sao ông lại đến đây?”
Lời của của Trương Thác khiến Bộ trưởng An ninh không ngừng oán thầm, sao tôi lại đến đây? Người của cậu đã sắp bao vây chỗ làm việc của chúng tôi rồi, nếu chúng tôi không đến thì được hả
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng chắc chắn Bộ trưởng An ninh sẽ không nói vậy, ông ta cười với Trương Thác: “Xem ra cậu vẫn rất tốt
Trương Thác ngáp một cái, hai tay tuỳ tiện dùng sức, xiềng xích trói lấy tay anh lên ghế thẩm vấn bị nhẹ nhàng làm đứt.
Trương Thác duỗi eo một cái: “Tôi ấy, nếu không phải năng lực thích ứng mạnh cũng không sống được đến bây giờ, ông thấy có đúng không?”
Bộ trưởng An ninh tỏ vẻ không hề bất ngờ vì chuyện Trương Thác có thể nhẹ nhàng giấy khỏi xiềng xích, ông ta rất hiểu thế giới ngầm, cũng biết người ở đó lợi hại đến mức nào, đây cũng không phải vấn đề khó khăn gì với người trước mắt.
Nhưng Ninh Nhất Chu và Trưởng khoa Lý đều không được bình tĩnh cho lắm.
Bắt đầu từ buổi sáng, Ninh Nhất Chu cho rằng Trương Thác đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, đối phương hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, thậm chí còn tỏ vẻ không sao cả.
Dáng vẻ giãy khỏi xiềng xích kia giống như trước giờ trong mắt đều chưa từng coi mình ra gì! Điều này khiến Ninh Nhất Chu hoàn toàn không chấp nhận được.
Trương Thác lắc lắc đầu đứng dậy, đi ra cửa phòng thẩm vấn.
“Cậu Ninh kia, lời anh nói khi nãy tôi đều nghe thấy, anh nói không sai, thân phận của hai chúng ta, một người trên trời, một người dưới đất.
Chỉ là người ở