“Cậu ở một mình quá lâu rồi, mau kết hôn đi!” Lâm Ngữ Lam che miệng vui vẻ, lại nhìn Trương Thác, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Kể từ giờ phút này, cô bỏ mọi thứ trong lòng, hoàn toàn chấp nhận, và yêu người đàn ông trước mặt, cô là một người phụ nữ bình thường, không lòng gan dạ sắt, trong khoảng thời gian này, những gì Trương Thác làm cô đều nhìn tháy, đồng thời, cô cũng thích cảm giác được ở bên Trương Thác.
Mễ Lan nhìn bộ dạng ngọt ngào của Lâm Ngữ Lam và Trương Thác khi ở cùng nhau, không biết tại sao, trong lòng lại từ từ có chút không rõ tư vị, nhưng trong lòng cô cũng quả thực rất vui mừng cho Lâm Ngữ Lam.
Màn Trương Thác leo cầu thang, cô không phải người liên quan, cũng có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trong đó.
Thật sự là vì một người mà bắt chấp tính mạng!
“Chồng à, em muốn đến rất nhiều nơi.
Đợi em xuất viện, giải quyết xong chuyện trong tay, chúng ta đi một vòng đi.”
“Được.” Trương Thác sờ sờ đầu Lâm Ngữ Lam: “Đợi em xuất viện, mọi việc đều nghe em.
Anh đi ra ngoài trước để Mễ Lan xoa thuốc cho em.”
“Cắt, tôi không xoa thuốc đâu nha.
Hai người ở chung lâu rồi, tự xoa đi.” Mễ Lan đặt lọ thuốc trong tay sang một bên, hai tay ôm ngực: “Sao vậy, Trương Thác, anh xoa thuốc cho vợ mình cũng phải để tôi làm cho à?”
“Ư…” Suy cho cùng, trong mắt Mễ Lan luôn cho rằng bản thân và Lâm Ngữ Lam luôn là một cặp vợ chồng ân ái, không biết bọn họ ngủ riêng.
Lâm Ngữ Lam cũng nghĩ tới đây, trên mặt lại lộ ra một tia ửng hồng, sắc mặt đỏ bừng như quả táo chín, đôi mắt đẹp có chút sợ hãi nhìn Trương Thác.
“Tôi còn có chút chuyện phải đi.
Thuốc này phải dùng bây giờ, cô giúp tôi đi mà, chị Mễ.” Trương Thác nghĩ ra một cái cớ.
Viết gì đó
“Được rồi, nễ chữ chị này, tôi sẽ giúp anh.” Mễ Lan hài lòng gật đầu, ở trước mặt Trương Thác không chút kiêng kỵ cởi áo bệnh nhân trên người Lâm Ngữ Lam đi.
Thứ trắng nõn cao ngất đó bỗng chốc xuất hiện trước mặt Trương Thác.
Chỉ một chiếc áo bó ngược lại càng tôn thêm vẻ đẹp huyền bí.
Trương Thác ho khan một tiếng, ánh mắt vô thức lưu lại vài giây trên chỗ xinh đẹp, sau đó nhìn đi chỗ khác: “Cái kia, tôi đi ra ngoài trước.”
Nói rồi, Trương Thác rời khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
Có người nói một người đàn ông ở trước mặt người mình yêu luôn trông như một đứa trẻ.
Còn Trương Thác, anh ấy quá yêu Lâm Ngữ Lam, cho dù cả hai đã có giấy đăng ký kết hôn, cho dù giờ đều đã mở lòng với nhau, cảm giác của Trương Thác đối với Lâm Ngữ Lam vẫn e thẹn như mối