Vì một con đàn bà mà tốn hai mươi vạn, chặc chặc, không biết có đáng giá hay không!”
Tên to cao nói xong, dẫn theo người đi mắt.
Trương Thác nhíu lại chặt mày: “Nhóc, cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra thế.
”
Anh quay người nhìn Thu Vũ, phát hiện cô nhóc đã đỏ ngầu mắt, không lên tiếng gì nhưng nước đã chảy xuống không kìm được.
Trương Thác lấy khăn giấy giúp Thu Vũ lau nước mắt: Được rồi, đừng khóc, có chuyện gì thì nói cho anh, làm sao mà em lại nợ nhiều tiền như vậy?”
Thu Vũ đưa tay lau nước mắt, nức nở nói: “Anh Trương! anh Trương! Cám ơn anh! số tiền này…
em… em nhất định sẽ trả anh.
”
“Trả tiền nói sau, sao em lại nợ tiền? Công ty vừa mới đưa hai mươi lăm vạn tiền thưởng cơ mà?”
Thu Vũ chật vật phun ra hai chữ: “Cha em.
”
Trong một quán cà phê cách trung tâm thương mại Tổng hợp không xa, hai người Trương Thác và Thu Vũ, mỗi người tự gọi cho mình một tách cà phê rẻ nhát, ngồi đối mặt với nhau trên một chiếc bàn tròn loại nhỏ.
Trương Thác nghe tất cả những chuyện mà Thu Vũ kẻ, lông mày có chút nhíu lên.
Thu Vũ là một người có gia đình đơn thân, cha của cô nghiện cờ bạc thành thói, mẹ cô từ mấy năm trước đã đi theo người ta rồi, máy năm nay, cha của Thu Vũ thua mắt đi căn nhà của gia đình đã không nói rồi, đẳng này còn mượn nợ bên ngoài đến máy trăm nghìn tệ.
Sau khi Thu Vũ nhận được 250.
000 tiền thưởng đến tay, chuyện đầu tiên chính là giúp cha trả món nợ cờ bạc, nhưng 250.
000 tệ so với số tiền mà cha của Thu Vũ nợ mà nói, thì còn xa lắm mới đủ.
Bản thân cha của Thu Vũ đang trong tình trạng nợ nần chồng chất, vậy mà còn lấy việc con gái mình làm việc ở Lâm Thị để làm bảo đảm rồi mượn nợ hơn cả trăm nghìn tệ, người đòi nợ không đòi lại được số tiền đó từ cha của Thu Vũ, thì sẽ đặt mục tiêu lên người Thu Vũ, và cũng đã xảy ra cảnh mà Trương Thác nhìn thấy ngày hôm nay.
Thu Vũ nói với Trương Thác, cô đã trốn những người này rất lâu rồi.
“Anh Trương, thực ra có chuyện này, em vẫn luôn muốn hỏi anh, chỉ là không biết có nên nói hay không thôi.
” Thu Vũ nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, ngữ khí tỏ ra rất sợ sệt.
“Em nói đi.
”
“Chính là chiếc xe đó, em muốn bán đi…nhưng đó là món quà của ngài ấy tặng cho em, em không biết có nên bán hay không.
” Có một sự không chắc chắn trong ánh mắt của Thu Vũ.
Trương Thác nghe được lời này, thì thở dài: “Nha đầu, anh thật không biết nên nói thế nào với em nữa, chiếc xe đó đã tặng cho em rồi, thì nó hoàn toàn thuộc về em, em muốn bán muốn tặng cho ai,