Trương Thác xử lý xong chuyện này, nhìn thời gian đã là buổi trưa rồi.
Nghĩ một lúc thì Trương Thác gọi điện cho Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, em thế nào rồi?”
“Ông xã à.
.
” Giọng nói qua điện thoại của Lâm Ngữ Lam đầy sự áy náy: “Kế hoạch của chúng ta, có thể gác lại một chút được không? Em có chuyện phải làm, nên nhất thời sẽ không xử lý xong được.
”
“Được rồi, nghe theo em đi.
” Trương Thác không hè có ý trách cứ Lâm Ngữ Lam, anh đi đâu cũng không quan trọng, chỉ cần có thể ở cùng Lâm Ngữ Lam, phong cảnh nơi nào cũng đẹp.
“Ông xã, cảm ơn anh.
” Lâm Ngữ Lam ngọt ngào nói qua điện thoại.
Trương Thác nghe thấy giọng nói ngọt ngào trong điện thoại, trái tim anh gần như sắp tan chảy rồi.
Ở một ngôi làng ngoại ô thành phó, trong văn phòng của bí thư ủy ban thôn.
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt lạnh lùng nói: “Nói như vậy, là anh muốn đơn phương hủy bỏ hợp đồng đúng không?”
“Đó không phải là đơn phương hủy bỏ.
” Một người đàn ông trung niên cười ha ha: “Chủ tịch Lâm à, chúng tôi là nông dân, không hiểu nhiều chuyện, trước khi đào được sơn tuyền ở trong núi, chúng tôi không biết nó có giá trị như vậy, bây giờ có rất nhiều công ty đang gấp rút xây dựng các khu nghỉ dưỡng ở đây, bàn về giá cả thì Lâm thị của các cô thấp hơn một chút.
”
Người đàn ông trung niên này vừa nói vừa lấy trong túi ra một hộp nhuyễn trang Trung Hoa, ý tứ rất rõ ràng, đã có người ngỏ lời rồi, nêu Lâm thị các cô không bày tỏ như thế thì cũng chẳng ra gì.
“Các ông quả là không biết xấu hổ!” Thư ký Lý Na của Lâm Ngữ Lam tức giận nói: “Cái gì mà không biết giá trị của thanh tuyên, lúc đó chúng tôi đã nói rõ với các ông rồi, bây giờ Lâm thị chúng tôi xuất vốn, để các ông sửa lại con đường bên ngoài thôn cho tốt, các ông định qua cầu rút ván à? Nếu không có chúng tôi sửa đường thì làm gì có công ty nào đến họp tác với các ông!”
“Thư ký Lý này, chuyện này các cô thật vô lý.
” Người đàn ông trung niên chế nhạo: “Con đường bên ngoài thôn của chúng tôi là Lâm thị các cô tự mình sửa, chúng tôi có nhờ các cô sửa đâu.
”
“Được rồi, vậy như thế này đi.
” Lâm Ngữ Lam đóng tập tài liệu trong tay lại: “Thư