“Nào, mọi người nhường một chút, nhường đường một chút!” Bạch Trì chen lấn trong đám người, đưa sạc dự phòng và dây cáp sạc cho Trương Thác.
Điện thoại của Trương Thác nhanh chóng lại khởi động được, điện thoại vừa mở ra thì đã có vô số thông báo tràn vào, đều là cuộc gọi nhỡ.
Trương Thác không thèm nhìn đã xóa hết tất cả thông báo, mở ra một cái video.
Video này còn rõ ràng hơn video của phóng viên kia, bối cảnh video là trong một chiếc biệt thự.
Mà nhân vật chính trong video là Trịnh Sở.
Trịnh Sở đứng cách khá gần Trương Thác nên anh ta liếc qua là thấy được video trên điện thoại của Trương Thác, nó khiến anh ta phải biến sắc, anh ta thậm chí không kịp nghĩ xem tại sao Trương Thác lúc đó đang chờ trong biệt thự mà vẫn còn quay được video.
“Họ Trương, anh biến mắt một ngày là để cố ý tìm người quay video đi!” Trịnh Sở hô to, ý định chuyển dời sự chú ý của phóng viên.
Nhưng phóng viên toàn là những người ngã theo chiều gió, bây giờ có thông tin mới, bọn họ đương nhiên không bị người khác hấp dẫn.
Ánh mắt và camera của họ đều nhắm ngay màn hình điện thoại của Trương Thác.
Video đang phát này có thể thấy rõ rằng Trịnh Sở đang đứng trong biệt thự.
Một lát sau, có một thanh niên khiêng người Diệu Mạn xuất hiệt người thanh niên này chính là người trong video theo dõi.
Sau đó, có tiếng Trịnh Sở nói một câu ném cô ta vào phòng tôi, rồi anh ta tự đeo trùm đầu, cởi áo ra và bò lên trên giường.
Video đến đây thì tắt phụt.
Mặc dù không quay được đoạn sau đó Trương Thác đối phó Trịnh Sở như thế nào, nhưng tình huống này cũng đủ cho mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện lần này không đúng với dư luận!
Ngay lúc này, Bạch Trì thì thầm bên tai Trương Thác: “Lão đại, người đã đưa đến rồi.”
“Dẫn đến đây.” Trương Thác tắt điện thoại, nhìn sang một phía.
Thư ký của Tần Nhu được hai người