Trương Thác có hơi không nói nên lời, xem ra Mễ Lan cũng là đã từng trải qua loại chuyện thế này, nhưng hai người cũng chỉ là bốc phốt trêu chọc chút thôi, chứ cũng không trách móc Tiêu Sơn gì cả, phải biết rằng, bọn họ chào hỏi mệt, thì Tiêu Sơn đi giới thiệu càng mệt hơn, tất cả đều là vì muốn tốt cho bọn họ.
Trương Thác ngồi ở đây, tùy tiện trò chuyện vài chủ đề với Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan.
Những chàng trai tài giỏi trẻ tuổi vốn dĩ đến để chào hỏi làm quen, tất cả đều bị gạt hết sang một bên.
Những chàng trai tài giỏi trẻ tuổi này, gia cảnh vô cùng giàu có, mỗi một người đều là những cậu ấm đúng chuẩn, bình thường đi đến đâu, thì đều bị người ta vây quanh ở đó, bây giò loại cảm giác không được người ta để ý đến này, khiến cho bọn họ đặc biệt thấy khó chịu.
Một thanh niên trong số họ đề tóc dài mày rậm đưa ra một tấm danh thiếp cho Trương Thác: “Người anh em, làm quen một chút, tôi tên là Thiện Trang, bên Bất động Hào Tử.
”
“Ừm.
” Trương Thác nhận lấy tắm danh thiếp, rồi tiện tay bỏ vào trong túi quần, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: *Tôi là Trương Thác.
”
“Trương Thác?” Thiện Trang nhìn động tác của Trương Huyên, không hài lòng nói: “Người anh em, cậu là khinh thường tôi?”
“Không có.
” Trương Thác lắc đầu, chẳng phải là anh coi thường Thiện Trang này, mà là anh rất rõ, tên Thiện Trang này chào hỏi với mình chẳng vì cái gì cả, mục đích của đối phương, rất dễ nhận thấy không phải là muốn làm quen với mình, mà vì Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan nhiều hơn, đối với loại người này, Trương Thác dĩ nhiên không thể nễể mặt cho anh ta chút thể diện nào.
Hơn nữa, đối với thân phận cá nhân của Trương Thác mà nói, thì Thiện Trang trước mặt anh, thật sự chẳng là cái thá gì cả.
Nếu như đến để kết bạn, thì Trương Thác đương nhiên sẽ hoan nghênh, nhưng nếu đến để bày ra cái thái độ khoe khoang, thì loại người này, vẫn không xứng để đến khoe khoang trước mặt Trương Thác.
“Ông xã, ngồi ở đây chán quá đi, chúng ta đi vào trong dạo một vòng rồi ăn chút gì đó đi.
” Lúc này Lâm Ngữ Lam lên tiếng, cô cũng bị những người này làm cho cảm thấy phiền.
“Được, nghe lời em.
” Trương Thác gật đầu, đứng dậy trước để làm chỗ cho Lâm Ngữ Lam đỡ lấy đứng dậy, sau đó thì đi vào trong hội sở.
Mễ Lan đi theo phía sau hai người, trút ra sự bắt mãn của mình: “Tôi nói hai người này, có còn một chút nhân tính nào không chứ, vứt tôi ở