Trương Thác lấy ra một đồng xu, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng ra.
Đồng xu vẽ một vòng cung duyên dáng và đáp xuống trước hình bóng của Câu Lâu.
Vào lúc nhìn rõ đồng tiền, bóng dáng Câu Lâu đó bát giác run lên.
“Làm xong việc ngày mai, ông cũng nên ra đảo đi.
Đảo Quang Minh sẽ không phụ lòng bắt cứ người nào chịu hy sinh.
Những thứ mà ông muốn, đều có cả trên đảo.
”
Trương Thác nói xong liền bước ra khỏi cửa không đợi đối phương trả lời.
Khi Trương Thác vừa dứt lời, bóng hình Câu Lâu đã quỳ một gối xuống, “Cám ơn ngài hành giả đại nhân.
”
Ra khỏi phòng làm việc, trong đầu Trương Thác vẫn nghĩ ngợi về đống tài liệu vừa xem, anh nghĩ tới nghĩ lui, liền móc điện thoại di động ra, gọi đi một cuộc điện thoại.
“Khương Nhi, đang làm gì vậy?”
“Wow, đại ca, anh đột nhiên biết chủ động gọi cho tôi nè!”
Giọng nói mừng rỡ của Vị Lai phát ra trên điện thoại.
Trương Thác cười, “Nói cái kiểu giống như tôi chưa từng gọi điện thoại cho cô vậy.
”
“Xí…” Vị Lai bĩu môi, “Đang làm nghiên cứu nè, đại ca, anh có việc gì muốn tôi làm phải không?
“Ngày mai đến Hàng Châu.
” Trương Thác trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
“Haizz…, tôi biết ngay đại ca nếu không có chuyện gì, sẽ chẳng bao giờ tự động liên lạc với tôi- kẻ đáng thương này đâu, ngày mai sẽ đến nơi.
”
Nửa đêm 3 giờ 40 phút, Trương Thác tĩnh lặng đứng dưới nhà Tiêu Sơn.
Nghe tin tức báo cáo truyền đến từ người của mình, trong lòng đại khái cũng đã hiểu rõ.
Theo như điều tra, thì người hôm nay xuất hiện trong quán bar Xương Ưu, chính là người trong nội bộ của Công nghiệp Vĩnh Phong, vậy đây hoàn toàn chính là một vở kịch hay do Dương Hùng tự biên tự diễn.
Đối với việc ngày mai nên làm thế nào, trong lòng Trương Thác đại khái là cũng đã có tính toán.
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Lâm Ngữ Lam tỉnh dậy từ trong giấc mơ, dụi đôi mắt ngáy ngủ, liếc nhìn bên cạnh, những chiếc gối mềm mại được đặt bằng phẳng ngăn nắp bên cạnh, chứng tỏ cả buổi tối ngày hôm qua người đàn ông cũng chưa từng quay lại.
Ngáp dài một cái,