Một người khác tự xưng là quán quân Tán đả của tỉnh đã bị quyền pháp của Thượng Phát đánh bại.
Thượng Phát chán nản lắc đầu.
Advertisement
“Thật nhàm chán, thật nhàm chán, không đánh nữa, đi.
”
Thượng Phát nói, chuẩn bị bước ra xuống võ đài.
“Tôi đấu với anh!” Một thanh niên lạ mặt nhảy lên võ đài nhìn Thương Pháp.
Advertisement
Thanh niên này chính người người đã xuất hiện ở cổng của viện nghiên cứu vào đêm qua, giết chết mười địa ngục hành giả.
“Cậu?” Thượng Phát liếc mắt nhìn đối phương: “Thú vị, cậu học cái gì?
Người thanh niên liếc nhìn Thượng Phát với vẻ khinh thường: “Anh không đáng để biết.
”
Một câu anh không xứng coi như là chọc tức Thượng Phát, cậu ấy siết chặt nắm tay và nói: “Đợi tôi đánh cậu nằm rạp xuống đất, tôi sẽ cho cậu thấy xứng hay không xứng!”
Trương Thác và Mễ Lan tới đại sảnh, bên trong đại sảnh đã có không ít người, tắt cả đều tới xem cuộc chiến.
Khi Mễ Lan nhìn thấy người thanh niên trên võ đài liền cau mày lại và tự nói trong lòng: “Sao cậu ta ở trên đó vậy?”
"Cô biết cậu ta? Trương Thác tò mò hỏi
Mễ Lan gật đầu:"Cậu ta đã đến nhà tôi mấy lần, người đấu với cậu ta chính là Thượng Phát.
"
Trương Thác khi nhìn lên võ đài liền nhận ra, một người là cậu thanh niên tối qua, đại diện cho một thế lực thần bí, người kia là người thừa kế mới của Cơ quan ở Hàng Châu.
Màn đối đầu của cả hai người khiến Trương Thác khá thích thú.
Ở phía bên kia, Cảnh Nhược Phiến và sư phụ của cô ấy cũng nhìn lên võ đài.
Cuộc chiến của hai người trên võ đài không có gì dư thừa, chiến đấu trực diện với nhau.
Màn đối đầu giữa hai người này chẳng khác gì phim võ thuật vô cùng mãn nhãn khiến các những thanh niên dưới võ đài vô cùng thích thú.
Trương Thác nhìn đi nhìn lại hai người bọn họ, sau vài chiêu liền lắc đầu: “Tên Thượng Phát này chỉ là một tên ngốc! Chiêu tốt bị cậu ta vận dụng thành như thế này, chắc chắn thua rồi!”
Với thân phận của Trương Thác mà nói, chẳng khác gì ông chủ công ty mắng mỏ nhân viên của mình, nhưng không phải vì thế mà nghe lọt tai