Trương Thác vừa nói xong, Lâm Ngữ Lam liền tiếp lời: “Nhưng cô ấy lại nghĩ là thật.
”
Trương Thác ngắng đầu, phát hiện Lâm Ngữ Lam đang nhìn mình.
“Vợ à, em thế này là sao vậy?” Trương Thác đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lâm Ngữ Lam.
“Anh biết không, rất lâu rồi Mễ Lan có nói với em, cô ấy vẫn đang tìm một người hồi xưa, em thực sự không ngờ người đó lại là anh, lúc đó em cứ nghĩ là câu chuyện đùa, nhưng cô ấy lại luôn rất nghiêm túc cho đó là sự thật.
”
“Cũng không hẳn là thật chứ, có thể bởi vì mẹ anh năm ấy đã cứu mạng cô ấy nên cô ấy mới cảm thấy rất quan trọng.
”
“Nguyên nhân chính là do vậy cô ấy mới nghĩ là thật, anh rất hiểu bản thân sau khi được một người cứu mạng sẽ muốn được nương tựa vào người đó.
”
Cơ thể Lâm Ngữ Lam bắt đầu hơi run rẫy: “Anh biết không, từ khi em biết anh chính là người Mễ Lan muốn tìm kiếm, em luôn trách bản thân, em thừa nhận rằng lúc anh vừa vào gia đình em, em không thích anh, thậm chí em còn rất ghét anh, chính vì sự cố gắng của anh, anh đối xử rất tốt với em đã làm thay đổi suy nghĩ của em về anh, em thật sự cảm thấy bản thân là người ích kỉ, em đang bị động nhận lòng tốt của anh, bị động chấp nhận những thứ mà người khác đang theo đuổi, những thứ muốn có được lại cảm thấy là điều rất đương nhiên.
“Vợ à, rốt cuộc em có chuyện gì vậy?” Trương Thác nắm lấy tay Lâm Ngữ Lam và lo lắng hỏi.
“Không sao.
” Lâm Ngữ Lam rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi lòng bàn tay Trương Thác, lau mắt nói: “Em chỉ cảm thấy không xứng đáng với anh, em không biết tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy, tại sao lại làm con rể của gia đình em, anh tài giỏi như vậy thì không cần phải trở nên như vậy, em đang nghĩ rốt cuộc em có xứng đáng với anh không.
”
Bộ dạng của Lâm Ngữ Lam khiến Trương Thác