Trương Thác có chút am hiểu về Cổ Trùng, trước kia khi đi thực hiện nhiệm vụ ở các tỉnh phía Nam, anh đã nhìn thấy một vài loại côn trùng kì lạ này.
Mặc dù con Cổ Trùng của ông lão này nghe có vẻ hung bạo nhưng so với những con mà lúc trước Trương Thác nhìn thấy thì cũng bình thường.
Mắấy năm trước, Trương Thác nhìn thấy một loại cổ trùng mang một thẻ vi rút, một khi lây lan ra có thể khiến cả vạn người trúng độc, lúc đó có vài nhà thuốc còn muốn dựa vào vi rút này để kiếm tiền.
Đương nhiên sức mạnh của Cỏ Trùng cụ thể thế nào bây giờ đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của Trương Thác nữa, thứ anh muốn biết là Vương Tùng Phượng dự định làm thế nào.
Vương Tùng Phượng tự tin nói có thể hạ Cổ Trùng như vậy, chắc chắn có ván bài của bà ta, nói không chắc chính là sai khiến những người ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam và Tần Nhu.
Trương Thác ẳn nắp bên ngoài cửa sổ, xem hành động tiếp theo của Vương Tùng Phượng.
Vương Tùng Phượng gọi một cuộc điện thoại: “Ngày mai đến gặp tôi, tôi sẽ đưa một vật này, trưa mai hẹn Tần Nhu con người đê tiện đó ăn cơm, cụ thể làm thế nào ngày mai tôi sẽ báo lại.
”
Sau khi tắt điện thoại, Vương Tùng Phượng lại gọi một số điện thoại khác: “Hẹn cho tôi gặp ông cụ Lâm, nói chỉ có hai vợ chồng chúng ta, ngày kia mời cả gia đình họ ăn cơm, bù lại sự hiểu lầm lần trước.
”
Nghe xong hai cuộc thoại của Vương Tùng Phượng, trong lòng Trương Thác có chút tin rồi, xem ra Vương Tùng Phượng đã sắp xếp người ở bên cạnh Tần Nhu và Lâm Ngữ Lam, tạm thời Vương Tùng Phượng không có cách nào ra tay.
Trương Thác lẳng lặng rời đi, đã biết được kế hoạch của Vương Tùng Phượng, tất cả đều rất dễ xử lý, đầu tiên bây giờ là phải bắt được kẻ ở cạnh Tần Nhu trước đã.
Khi Trương Thác về nhà, thấy trong phòng ngủ Lâm Ngữ Lam đèn đã tắt, trong phòng không có tiếng động, xem ra cô ấy đã ngủ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác dậy thật sớm chuẩn bị