Phương Châu nhìn người thanh niên đứng trên sân khấu kia, trong khoảnh khắc khi đối phương xé tan bức tranh ra, ông ta thấy, dường như mình là một người bị chết đuối, đột nhiên bị người kéo lên trên bờ, cảm thấy tất cả mọi chuyện trở nên tố đến bất ngờ.
Cũng vào giây phút này, Phương Châu đột nhiên hiểu ra ý đồ của anh, ông ta đứng dậy nhìn lên sân khấu: “Anh tốn năm triệu mua một bức tranh giả, mục đích là để cho trong lòng tôi thoải mái một chút, dễ hợp tác với các anh hơn đúng không?”
Trương Thác giơ một ngón tay: “Có tất cả hai lý do, ông nói đúng một lý do, tôi xé bức tranh này, thật sự vì muốn để lòng ông dịu hơn một chút, một người sưu tầm – đấu giá, lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn không phân biệt được thật giả, thì khó nhường nào chứ, tôi hiểu rất rõ chuyện đó, tôi muốn dùng phương pháp này đổi lấy một cơ hội hợp tác của chúng tôi.
”
Trên mặt Phương Châu lộ ra nụ cười: “Anh nói có hai lý do, tôi đã nói đúng lý do thứ nhất, vậy lý do thứ hai thì sao?” Khóe Trương Thác hơi nhếch lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Phương Châu: ‘Ai bảo với ông bức tranh này là đồ giả?” Anh” Trên mặt Phương Châu lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trương Thác đi xuống sân khấu, đứng trước mặt Phương Châu: “Bức tranh trong tay tôi, là đồ thật, mà bức tranh ở nhà ông cũng là đồ thật.
” “Ha ha ha, thật sự là một câu chuyện cực kỳ buồn cười!”
Tống Đào ngồi cách Phương Châu không xa cười to lên: “Theo như anh nói tức là, bậc thầy Diêm thời nhà Đường đã vẽ tổ hai bức Đông Mai, cả hai bức đều được lưu truyền đến bây giờ sao?”
Trương Thác liếc mát lườm Tống Đào một cái: ‘Không cần đến sự dốt nát của anh vênh váo ở chỗ này, làm trò cười cho người khác.
”
Tống Đào bị lời nói của Trương Thác làm cho ngẩn ra, sau đó trên mặt anh ta tràn đầy phẫn nộ, một tên ở rể nhà họ Lâm nói mình sao?
“Tôi dốt nát? Được, bản thân tôi cũng muốn nghe anh nói xem, tôi dốt nát như thế nào, anh nói hai bức tranh đều là đồ thật thì không dốt nát hả?” “Giấy Tuyên Thành.
”
Trương Thác giơ mảnh giấy vụn của bức tranh trong tay lên: “Người hiểu về tranh Hoa Hạ đều biết, giấy Tuyên Thành chia là Sinh Tuyên, Thục Tuyên, Bán Thục Tuyên, lại còn chia thành Giáp Tuyên, tầng hai, tầng ba, nếu thấm nước vào Giáp Tuyên chia ra, có thể tách một tấm giấy Tuyên ra thành hai tấm, bậc thầy Diêm, bậc thầy hội họa đời nhà Đường, có cách nói nét cứng cáp, những bức tranh mà ông ta tự tay vẽ ra, cho dù có tách một tờ giấy ra thành hai tấm, nét bút kia vẫn cũng có thể lên tầng thứ hai trên tấm giấy Tuyên một cách rõ ràng, cho nên hai tấm đều là đồ thật, Chủ tịch Phương, nếu tôi đoán khô bức tranh Đông Mai trong nhà ông kia, màu sắc giấy đã bị ố vàng rất nặng nề, nhưng màu mực lại đậm hơn bức này đúng không?”
Phương Châu suy nghĩ hai giây, gật gật đầu: “Quả thật bức tranh Đông Mai trong nhà tôi kia, màu mực đậm hơn bức này rất nhiều.
” “Đó là bởi vì bức tranh trong nhà ông kia là một tầng, còn bức này là lớp giấy sau".
“Làm bộ làm tịch!” Tống Đào hừ lạnh một tiếng: “Trên đời nhiều bức tranh nổi tiếng như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thế này!” “Cho nên mới nói anh dốt đặc cán mai.
” Trương Thác khinh thường lườm Tống Đào một cái, làm sao có chuyện không nhận ra được, người này cũng chỉ là một tên đâm bị thóc bị gạo chọc thôi.
“Nói linh tinh! Tôi thấy, đây chẳng qua chỉ là anh đang viện cớ cho mình thôi! Ông Phương, ông đừng tin anh ta” Phương Châu vẻ mặt nghi ngờ, ông ta cũng không biết mình có nên tin tưởng Trương Thác này hay không.
“Ông Phương, ông Phương, ông quả thật đang ở đây, hy vọng tôi còn chưa đến muộn!” Một giọng nói có vẻ lớn tuổi đột nhiên vang lên.
Nhìn về phía giọng nói phát ra, chủ nhân của giọng nói là một ông lão tóc hoa râm.
“Bậc thầy Tôn?” Phương Châu nhìn thấy ông lão, trên mặt có chút kinh ngạc: “Bậc thầy Tôn, không phải ông đang ở thủ đô sao, tại sao lại chạy đến Ngân Châu?” “Ài, cũng chỉ vì một bức tranh mà thôi, ông còn nhớ bức tranh Đông Mai kia không?
Ba năm trước tôi đã từng giám định một bức rồi, được ông mua về, một thời gian trước, tôi lại giám định được lần nữa, lú còn tưởng rằng, là ông Phương định ra tay bán lại bức tranh, nhưng bây giờ suy nghĩ lại cẩn thận, bức tranh kia có chút giống với bức tranh mà ông đã từng mua, cho nên tôi lập tức chạy