“Được rồi, nhớ kỹ, cần phải nhanh chóng dọn sạch rêu xanh bám trên chiếc đỉnh kia, đồng thời phải được khử trùng.
Những thứ được chôn dưới đất như thế, có trời mới biết được nó ẳn chứa bao nhiêu vi khuẩn.” Trương Thác nhắc nhở tiểu mỹ nữ và dặn dò cô một số việc cần chú ý.
“Cảm ơn bác sĩ.” Tiểu mỹ nữ dáng vẻ vô cùng biết ơn vội vàng nói với Trương Huyên.
“Không cần cảm ơn đâu, lát nữa nhớ đi thanh toán viện phí.” Trương Thác cười nhẹ rồi đứng dậy rời đi.
Hội trường Mã vẫn luôn đứng trong phòng bệnh, khi ông thấy Trương Thác đã thành công chữa khỏi cho cha của tiểu mỹ nữ, sự tức giận luôn dáy lên trong lòng ông cũng được giải tỏa: “Cô gái à, tôi nói không sai mà, cậu ấy là tiểu thần y, có thể chữa được.”
Người phụ nữ trung niên gật đầu, quay qua Trương Thác quát lớn: “Cậu còn ngắn ra đó làm gì, còn không mau đến chữa trị cho chồng tôi?”
*Chữa bệnh?” Trương Thác vẻ mặt khó hiểu nhìn người phụ nữ trung niên: “Không phải bà vừa nói là tôi không chữa được sao?
Hội trưởng Mã cười khổ, “Thưa bà, vị tiểu thần y đó không thuộc bệnh viện chúng tôi quản lý.
Nếu cậu ấy nói rằng không cứu được, thì thật sự là không thể cứu được.
Bà nên nghĩ cho chồng bà, đi xin lỗi tiểu thần y đó một tiếng H) “Ông bảo tôi đi xin lỗi cậu ta sao?” Người phụ nữ trung niên giống như đang nghe một câu chuyện cười:
“Ông có tôi là ai không? Ông bảo tôi đi xin lỗi cậu ta? Cậu ta nhận nổi không?”
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên như vậy, Hội trưởng Mã chỉ có thể bất lực lắc đầu, ông chẳng biết nói.
Bây giờ trách cứ trên dưới đổ xuống, Hội trưởng Mã cũng có thể thoát thân.
Thần y mà ông tìm về, chính bà ta cao ngạo chọc giận cậu ta, dù có đưa lên bộ y tế cũng chẳng nói gì được ông.
Tiểu mỹ nữ hỏi Hội trưởng Mã thông tin liên lạc của Trương Thác, nhưng không có sự đồng ý của Trương Thác, hội trưởng Mã không dám tùy tiện cung cấp.
Điều này khiến tiểu mỹ nữ vô cùng tiếc nuối, cô muốn đợi sau