Một đám thành viên thuận tay quơ lấy đồ vật hoặc băng ghế, hoặc chai rượu bên cạnh, giơ tay lên xông về phía Trương Thác.
Trương Thác đứng ở đó, nhìn những thành viên tổ chức ngầm đang xông lên kia, vặn vặn cổ, lẩm bẩm: “Ồ, lâu lắm rồi cũn ra tay, có cảm giác không được quen cho lắm.
” Đang nói đến đây, Trương Thác đạp cho tên thành viên tổ chức chạy đầu tiên đến trước mặt mình ngã lăn xuống đất, cùng lúc khi thành viên tổ chức này bay ra ngoài, nện lên người mấy tên đồng bọn.
Nhất thời, trong sảnh lớn quán bar vang lên âm thanh “bịch bịch”, đây là âm thanh phát ra do nắm đấm đánh lên da thịt.
Lôi Công và Độc Xà, giờ phút này đều trợn to hai mát, bởi vì bọn họ nhìn thấy, hơn trăm tên thuộc hạ của mình, thế mà lại có cách nào tổn thương được người thanh niên này, ngược lại còn bị người thanh niên này đánh cho lăn lộn đầy trên mặt đất.
Nắm đấm của Trương Thác rất cứng, gần như một đấm đã có thể khiến cho một người ngã xuống mặt đất không bò dậy nổi
Hơn một trăm năm mươi người, chẳng qua chỉ mất thời gian hơn năm phút đã bò hết trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, ngoại trừ Trương Thác và ba ông trùm của Thanh Diệp ra, không còn bất kỳ ai nữa hết.
Giờ phút này, ánh mắt đám người Lôi Công nhìn Trương Thác giống như vừa gặp ma vậy, bọn họ lăn lộn mấy chục năm, lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật như vậy, một người đánh hơn trăm người, nếu thuyết thư có kể chuyện này ra ngoài, chắc cũn có mấy người tin nhỉ? Trương Thác vẫy tay, quệt mồ hồi trên trán, thở dài một hơi: “Thật sự là đã lâu lắm rồi không vận động ra nhiều mồ hôi như vậy.
”
Trương Thác vừa nói vừa cất bước đi về phía Lôi Công, chân anh giẫm lên thân những thành viên tổ chức kia, những người bị giẫm lên ngay cả việc lên tiếng cũng không dám, trong ánh mắt bọn họ nhìn Trương Thác tràn đầy sợ hãi, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng ra, trên thế giới này lại còn có nhân vật khủng bố như vậy.
Trương Thác nhìn Lôi Công, mặt tươi cười: “Cho ông một cơ hội, ai bảo các ông đi đối phó tôi, nói ra đi, tôi đảm bảo sẽ để mạng sống cho các ông.
”
Trán Lôi Công đổ đầy mồ hôi, đối mặt với người như vậy, dù ông ta là người đứng đầu một tổ chức ngầm, cũng không biết làm cái gì bây giờ, sức mạnh và số người mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, đứng trước mặt đối phương đều không đáng đư nhắc đến.
Lôi Công bây giờ, thậm chí còn cảm thấy mình thật buồn cười khi muốn đi đối phó một nhân vật như vậy, hơn một trăm năm mươi người, bây giờ tất cả đều nằm trên mặt đất, không bò dậy nổi.
“Tôi nói.
’ Độc Xà sầm mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc vào Trương Thác, trong lòng Độc Xà đã suy nghĩ đến phương pháp, làm thế nào để bẫy chết người thanh niên trước mặt mình, nhưng Độc Xà phát hiện ra, bản thân mình không đảm nhận hoặc là nói, hoàn toàn không làm được, đứng trước thực lực tuyệt đối, những cái vẫn được gọi là thủ đoạn của mình qua chỉ là một trò hề.
“Không được nói!” Lôi Công hét lớn một câu: “Thanh Diệp chúng ta có thể đặt chân ở Ngân Châu mấy chục năm nay, chín vào quy tắc, vào uy tín!”
“Ông biết không, trước kia tôi làm việc, có một quy tắc.
” Trương Thác ung dung bước tới, chậm rãi đi về phía Lôi Công: “Gặm cục xương khó gặm nhất, đầu tiên cứ giết chết, sau đó lại nhìn xem có ai còn cứng rắn như vậy nữa không, đều phải chết Trương Thác đột nhiên tung một đấm, năm đấm này trong mắt Lôi Công, nhanh đến mức không thể nhìn thấy rõ ràng được.
“Rầm!” “Không được cử động!” Cửa lớn quán bar đang đóng chặt lại bị người ta đạp mở lần nữa, một tiếng quát lanh lảnh trước cửa quán bar vang lên, Trương Thác hoàn toàn không cần phải quay sang nhìn cũng đã biết người đến là ai rồi, trong phút này, Trương Thác ngay cả đầu cũng không quay lại đã vọt qua bên cạnh Lôi Công, vẻn vẹn chưa đến một giây đã nhận ra phương hướng, dựa vào tốc độ cực kỳ nhanh đã biến mất trong sảnh lớn quán ba, rời khỏi từ cửa sau.
Hàn Văn Tĩnh đá văng cửa lớn quán bar, cầm súng lục trong tay, chỉ thấy một bóng người biến mất trước mắt mình, ngay dáng cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mắt đen của Hàn Văn Tĩnh lạnh lùng quét nhìn toàn bộ sảnh lớn quán bar, khi cô ta nhìn thấy người nằm đầy trên mặt trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn! Thanh Diệp, các ông thật sự là coi trời bằng vung!” Hàn Văn Tĩnh lấy bộ đàm ra, đứng ngay tại chỗ gọi thêm người chạy đến quán bar Dạ Sắc.
Những thành viên tổ chức ban đầu cứ nhìn thấy cảnh sát thì đau đầu, hôm nay khi nhìn thấy Hàn