Một gói trà
Lúc này, trái tim Trình Quảng đang đập thình thịch, mẹ của hắn ta thì run rẩy, bắt đầu từ hôm nay, địa vị của bà ta ở nhà họ Trình sẽ là dưới một người trên vạn người.
Ánh mắt Trình Mông u ám, đôi mắt vô thần.
Vương Vỹ là bạn hợp tác của Trình Quảng bây giờ cũng mừng rỡ như điên, có sự trợ giúp của Trình Quảng, kế hoạch của anh ta sau này sẽ vô cùng dễ thực hiện, Tập đoàn Lâm Thị cũng chỉ là vật trong lòng bàn tay mà thôi!
Ông cụ Trình thở dài một hơi, nói tiếp: “Tiểu Quảng, ông thấy khoảng thời gian này cháu cứ ra ngoài học…”
Ông cụ Trình đang nói đến điểm quan trọng thì bị một chuyện bất ngờ cắt ngang, một gói nhựa trong suốt lớn chừng bàn tay bị người nào đó ném xuống cái bàn trước mặt ông cụ Trình từ phía xa.
Cảnh này khiến mọi người có mặt giật mình, ai to gan thế, dám ném đồ xuống trước mặt ông cụ Trình.
Ba học trò của ông cụ Trình cùng nhìn về phía người ném đồ.
“Sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật tặng ông đấy.” Trương Thác dẫu môi về phía cái gói kia.
Lúc này, gần như tất cả mọi người trong phòng đều mở to hai mắt nhìn Trương Thác khó tin, người này là ai mà to gan thế.
“Tôi nói nhé Lâm Ngữ Lam, sao cháu không chịu trông chừng tên họ Trương này thế, xem cậu ta làm cái gì kìa!” Mẹ của Vương Vỹ đập bàn trách mắng, tuy lời của chị ta là răn dạy, nhưng ánh mắt lại vui sướng, họ Trương à, cậu đúng là một tên não tàn!
“Cậu bé này, cậu thế này đúng là quá không biết lễ phép rồi đấy?” Ninh Trường Hà không vui nhìn Trương Thác:
“Cậu là người của nhà họ Lâm à?”
“Lâm Ngữ Lam là vợ tôi, Trình Thanh là người anh em của tôi, gói trà này là vợ tôi và Trình Thanh chuẩn bị cho ông, nhận đi.” Trương Thác chỉ gói trà trên bản, trong giọng nói của anh tràn đầy cảm giác ra lệnh.
“Buồn cười, anh cho rằng anh là ai, ông nội tôi anh kêu nhận thì phải nhận hả?” Trình Quảng sải bước đi tới, chộp lấy gói nhựa trong suốt trên bàn.
Ninh Nhất Châu ngồi ở một bên như xem kịch, trong mát lóe lên sự u ám, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Thứ không biết lễ phép, nếu không phải nể tình anh có quan hệ với nhà họ Lâm thì hôm nay anh xong rồi, cầm đồ của anh rồi cút đi!” Trình Quảng cầm gói nhựa trong suốt muốn ném lên mặt Trương Thác.
“Đợi đã” Ông cụ Trình vẫn luôn nói chuyện rất bình tĩnh lúc này đột nhiên hoảng hốt kêu lên, đôi mắt ông đục ngầu, nhìn chằm chằm cái gói trong suốt kia.
Nói đúng hơn là ông cụ Trình đang nhìn lá trà trong gói.
Gói trà kia cũng không có bao nhiêu, nhưng từng lá rõ ràng, kích thước giống nhau.
Mỗi phiến lá trà đều dài một centimet, rộng nửa centimet, trên lá trà này có hoa văn đếm không rõ ràng, giống như kinh mạch trên cơ thể người vậy, lộn xộn dâng lên cho triều đình, sau đó trở thành di sản văn hóa cấp hai của Hoa Hạ, vẫn luôn được giấu trong Cố Cung, năm 2007 được đưa về tỉnh Nam, lúc đó chỉ tiền bảo hiểm cho trà này đã lên đến 19.990.000, có thể thấy nó quý giá đến mức nào.
Trà này sau khi được nén sẽ có hình dáng giống bí đỏ, chỗ trung tâm của trà này được gọi là rễ trà.
Vào thời buổi bây giờ, rễ trà cùng đình bí đỏ không phải có tiền là mua được, cho dù bỏ ra một trăm triệu cũng không thể mua một gam.
Vì trà này hoàn toàn không có ai bán ra ngoài.
Mấy năm trước Trình Khuông từng nghe bạn bè nói mỗi khi quốc gia có ngoại giao quan trọng mới lấy ra một chút rễ trà cung đình bí đỏ kết hợp với lá trà cung đình bí đỏ để chiêu đãi khách nước ngoài.
Có thể được chiêu đãi loại trà này không phải là Bộ trưởng ngoại giao của nước nào cũng được, thậm chí là lãnh đạo quốc