“Phóng túng, ha ha.” Hàn Văn Tĩnh lại chen vào lòng Trương Thác, đầu của cô ta áp sát lên ngực anh, cái bụng nhỏ bằng phẳng cách tay Trương Thác không đến mười centimet, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta.
Trong hộp đêm vang lên tiếng nhạc, ánh đèn chớp lóe.
“Nếu bây giờ Hàn Văn Tĩnh tôi đã muốn sa đọa, anh nói xem, chuyện buông thả tôi làm đầu tiên, có phải nên tìm một người đàn ông không?” Hàn Văn Tĩnh uốn éo vòng eo, cánh tay quàng lên cổ Trương Thác, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
“Tôi có vợ rồi.” Trương Thác bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Cô muốn tìm đàn ông cũng đừng tìm tôi, trên đời này có rất nhiều đàn ông.”
“Những người khác tôi không thích.” Hàn Văn Tĩnh nhả hơi thở như lan, hai mắt khép hờ, hôn lên mặt Trương Thác.
Trương Thác quay đầu tránh đi đôi môi của cô ta, sau đó đẩy cô ta ra khỏi lòng mình: “Cảnh sát Hàn, cô uống nhiều rồi.”
Trong mắt Hàn Văn Tĩnh lóe lên sự mất mát, cô ta lắc lư đầu: “Trương Thác, anh yêu vợ mình bao nhiêu?”
Trương Thác không chút suy nghĩ đã trả lời: “Cô ấy là tất cả với tôi.”
"Vì tiền ư?”
“Cô cảm thấy tôi thiếu tiền sao?” Trương Thác cong môi.
Hàn Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Bà đây không quan tâm, cho dù anh có yêu vợ anh hơn nữa, hôm nay cũng phải uống cho thỏa thích với bà đây mới được đi!
Nhân viên phục vụ, thêm hai chai rượu nữa!”
Hộp đêm ánh đèn chợp lóe, hai người đều không chút ý ở một góc bí mật, có người đàn ông cầm máy ảnh chụp bọn họ không ngừng.
Âm nhạc chói tai, rượu không ngừng vào bụng.
Hơi rượu dâng lên, ánh mắt cũng từ từ mơ màng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống.
Trương Thác mơ màng mở mắt, cảm thấy cánh tay hơi tê dại, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp gối lên cánh tay mình khiến anh ngẩn người.
Hình như tối qua uống rượu giả rồi!
Trương Thác từ từ kéo chăn trên người ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, thầm thở dài.
Xem ra chuyện này chạy không thoát rồi.
Trương Thác nhắm mắt lại, đầu óc mơ hồ, sao mình lại hồ đồ ngủ với nữ khủng long bạo chúa này rồi?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Thác nghe bên tai vang lên một tiếng hừ nhẹ, anh đưa mắt nhìn qua, phát hiện Hàn Văn Tĩnh đang mở to hai mắt nhìn mình.
“Cái kia…” Trương Thác cười nịnh hót, vừa định nói chuyện đã nghe Hàn Văn Tĩnh lên tiếng.
“Đừng nói nhiều, bà đây sẽ chịu trách nhiệm với anh, thức dậy mặc quần áo, bà đây còn phải đi làm nữa.” Hàn Văn Tĩnh trợn trắng mắt.
“À” Trương Thác đưa tay gãi đầu, ánh mắt vô thức nhìn vào trong chăn.
“Nhìn cái gì đó, nhìn nữa tôi móc mắt anh, nhìn qua chỗ khác, bà đây muốn mặc quần áo! Dám trêu bà đây, bà đây sẽ nói chuyện này với vợ anh! Tranh giành lớn bé với cô ta!” Hàn Văn Tĩnh hung hăng nói:
Trương Thác khổ não, thành thật quay đầu sang một bên.
Hàn Văn Tĩnh nhìn dáng vẻ nghe lời của người đàn ông bên cạnh, trong đôi mắt hiện lên sự dịu dàng, đồng thời cũng có mất mát.
Đợi Hàn Văn Tĩnh mặc quần áo xong, Trương Thác mới có cơ hội quan sát cả căn phòng, anh không phải ở khách sạn nào đó, mà là nhà của Hàn Văn Tĩnh.
Đây là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, rộng chín mươi mét vuông, treo đầy chứng chỉ vinh dự của Hàn Văn Tĩnh.
Trương Thác nhìn thoáng qua, đều là Hàn Văn Tĩnh lấy được lúc còn ở trường cảnh sát.
“Đừng nhìn nữa.” Hàn Văn Tĩnh xuất hiện phía sau Trương Thác, xé chứng chỉ vinh dự dán đầy trên tường xuống: “Không cần nữa à?”
“Chị đại xã hội đen không cần mấy cái này.” Hàn Văn Tĩnh vò những chứng chỉ này thành một cục, tiện tay ném đi: “Được rồi, tôi đi làm trước, tự anh ăn bữa sáng là được.”
Hàn Văn Tĩnh khoát tay với Trương Thác, kéo cửa phòng đi ra ngoài, tuy cô ta đã cố hết sức kiềm chế, nhưng Trương Thác vẫn có thể nhìn ra tư thế bước đi của người phụ nữ này hôm nay không đúng.
Trương Thác giật mình.
What, đừng nói người phụ nữ này là lần đầu tiên nhé!
Trương Thác bước nhanh đi vào phòng ngủ, vén chăn lên, trên