Trong nhà chính của đại viện nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm mặc Đường phục màu đỏ thẫm ngồi trên xe lăn, yên lặng nghe người trước mặt báo cáo, vẻ mặt ông hơi uể oải, mày nhíu chặt.
“Ông ngoại, ông nhất định phải quản lý nhiều hơn, nếu không phải con ngăn chặn ảnh chụp lần này trước, thật sự mà rơi vào tay truyền thông, vậy cổ phiếu của Lâm Thị sẽ giảm mạnh cho xeml”
Vương Vỹ tức giận lấy một xấp ảnh ra đặt xuống trước mặt Lâm Chính Nam.
Trên ảnh chụp kia đúng là có người chụp lén Trương Thác lúc trước, ở bên ngoài câu lạc bộ tư nhân, sau khi được chụp với góc độ đặc biệt, đem lại cho người ta cảm giác động tác của những người phụ nữ này và Trương Thác vô cùng mờ ám.
Nhưng những tấm ảnh này không chụp được chính diện của Trương Thác, chỉ có bóng lưng của anh.
“Ông ngoại, đây là con rể do chú Ba chọn, mỗi ngày không làm chuyện gì cả, chỉ ngửa tay xin tiền của nhà họ Lâm, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nếu những ảnh chụp này bị đến tay truyền thông, nhà họ Lâm chúng ta còn mặt mũi gì nữa?”
Một cổ đông cất lời: “Chủ tịch Hội đồng quản trị, lần này may mà có cậu Vương, nếu không cổ phiếu của Lâm Thị đã bị ảnh hưởng rất lớn rồi.
Bây giờ Lâm Thị đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, có biết bao nhiêu doanh nghiệp như hổ rình mồi, nếu thật sự có tai tiếng gì, đó không phải là vấn đề nhỏ đâu.”
Ở Lâm Thị, Chủ tịch Hội đồng quản trị vấn là Lâm Chính Nam, Lâm Ngữ Lam chỉ là Chủ tịch, có sự khác biệt về bản chất.
Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng vàng nhìn như luật sư lấy một phần tài liệu ra: “Nếu không phải cậu Vương ngăn chặn những ảnh chụp này, Chủ tịch đương nhiệm của Lâm Thị sẽ vì lý do cá nhân khiến lỗ lã của công ty vượt qua 0.10%, dựa theo giao hẹn lúc trước, có lẽ nên để thành viên hội đồng quản trí bầu chọn Chủ tịch lại lần nữa.”
“Đúng thế Chủ tịch, có rất nhiều doanh nghiệp hợp tác lúc trước đều đơn phương ngừng hợp tác với chúng ta, khoảng thời gian ngài không chú ý đến doanh nghiệp, tiền lời của Lâm Thị vào tháng này đã giảm xuống không phẩy không mấy phần trăm rồi.
Cứ tính thế, cuối tháng tiền lỗ sẽ liên tục nhiều hơn, bây giờ chồng của Chủ tịch Lâm còn làm ra chuyện như vậy, nếu cứ mặc kệ nữa, sớm hay muộn địa vị doanh nghiệp dẫn đầu Ngân Châu của Lâm Thị cũng sẽ bị Chu Thị thay thế cho mà xeml”
Lâm Chính Nam sắc mặt nặng nề nhìn những tấm ảnh này, thứ trên ảnh khiến ông cụ tức giận đến cả người run rẩy.
Lúc trước Lâm Chính Nam cũng chưa từng tìm hiểu chồng của cháu gái mình, kết quả hôm nay lại nghe thấy một tin tức như vậy!
Đào hoa, làm xăng làm bậy! Đúng là coi thường Lâm Thị mài!
“Được, gọi Ngữ Lam đến đây cho tôi, cả chồng của con bé nữa, tôi cũng phải gặp xem, tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta là nhân vật gì mà lại có thể xem thường nhà họ Lâm chúng ta như vậy!” Lâm Chính Nam vỗ mạnh lên xe lăn, dáng vẻ uy nghiêm khiến các thành viên của hội đồng quản trị đều không dám nhìn thẳng.
Vương Vỹ thấy Lâm Chính Nam nổi giận đùng đùng, trong lòng thầm thấy vui vẻ, họ Trương kia, bây giờ xem mày làm thế nào? Không phải mày kiêu ngạo lắm sao? Mày kiêu ngạo thêm chút nữa cho tao xem?
Một đám người đứng trong nhà chính cảm nhận cơn giận phát ra từ trên người Lâm Chính Nam, không ai dám thở mạnh.
Tuy Lãm Chính Nam đã rời khỏi giới kinh doanh mấy năm, nhưng uy nghiêm của ông cụ vẫn còn đó, dù sao một vùng trời trong giới kinh doanh của Ngân Châu lúc trước cũng là Lâm Chính Nam dẫn đầu xông xáo, chỉ cần ông cụ còn sống một ngày, ông cụ chính là anh cả mà giới kinh doanh của Ngân Châu không thể tranh luận.
Đúng lúc này, quản gia của Lâm Chính Nam đi vào nhà chính.
“Ông chủ, bên ngoài có một người trẻ tuổi muốn gặp ông.”
“Người trẻ tuổi?” Lâm Chính Nam nghỉ ngờ hỏi lại.
“Vâng, cậu ấy nói mình là chồng của cô Ngữ Lam.”
“Hả?” Ánh mắt Lâm Chính Nam lập tức bùng lên cơn giận: “Cậu ta đến gặp tôi à? Được, bảo cậu ta vào đây! Vương Vỹ, mọi người,