Trương Thác nhớ đến tài liệu mình vừa đọc khi nấy, Dụng cụ chữa bệnh Thự Quang này luôn đứng đầu trong ngành chữa bệnh của thành phố Ngân Châu, gần như dụng cụ chữa bệnh của bệnh viện nào cũng đều do bọn họ cung cấp, có thể nói là làm ăn lời đầy túi.
Dự án chữa bệnh lần này mới xuất hiện, gã ta là một người nguy hiểm nhất, cũng là người có khả năng cạnh tranh nhất.
Dù sao về mảng chữa bệnh, Dụng cụ chữa bệnh Thự Quang mới là chuyên nghiệp, điều này cả Lâm Thị cũng không thể sánh bằng.
Tổng giám đốc Hoàng cười to một tiếng: “Chủ tịch Lâm, cô thế là đề cao Hoàng tôi quá rồi, so sánh với Lâm Thị, Hoàng tôi làm gì có thể thắng nổi chứ.”
Kiểu dùng ngôn ngữ công kích thế này thì gần như doanh nghiệp nào cũng đều sẽ xảy ra.
Trương Thác tìm thấy chỗ thuộc về Lâm Thị bèn đặt mông ngồi xuống, lẳng lặng nhìn mấy người làm ăn đang tranh đấu gay gắt.
Thời gian dần trôi, người trong trạm xá đông y cũng ngày càng nhiều, trên chỗ ngồi ở khu thứ hai có không ít bác sĩ đã ngồi xuống, âm thanh các doanh nhân nói chuyện với nhau cũng từ từ nhỏ lại.
Nhìn khu thứ hai, gần như bên cạnh chỗ ngồi của từng bác sĩ đều có người trẻ tuổi đi theo, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Với thâm niên của bọn họ, tham gia buổi giao lưu thế này là một cơ hội hiếm có.
Cho dù học được cái gì ở đây, sau này lấy ra làm đề tài nói chuyện cũng có thể khiến bọn họ kiêu ngạo.
Vì có thể đến đây, mỗi người trong bọn họ đều trả giá bằng rất nhiều sự cố gắng.
Một bác sĩ trung niên mặc áo khoác dài trắng, mặt hình vuông đi vào từ cửa trạm xá.
Sau khi bác sĩ này xuất hiện, tiếng trao đổi trong trạm xá nhỏ hơn rất nhiều.
“Là Chủ tịch Mã, Hội trưởng của hội y học tỉnh Ninh.”
Sự xuất hiện của Hội trưởng Mã khiến đa số ánh mắt của mọi người trong trạm xá đều tập trung trên người ông, cũng ngay lúc đó, mấy doanh nhân kia cũng đều lên tiếng chào hỏi Hội trưởng Mã.
Dự án lần này, nhà nước đã giao cho hội y học quyết định, người quyết sách của hội y học là ai, trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ.
Hội trưởng Mã gật đầu với những doanh nhân này, ngồi xuống ghế chủ tọa ở khu thứ hai.
Hội trưởng Mã vừa đến, hội giao lưu lần này cũng nên bắt đầu rồi.
“Hội trưởng Mã, vậy chúng ta bắt đầu nhé?” Một bác sĩ hỏi.
“Không vội.” Ông lắc đầu: “Cụ Diêm Lập vẫn chưa đến mà.”
Vừa nghe thấy hai chữ Diêm Lập, các bác sĩ ở đây vô thức lộ ra vẻ mặt nể phục.
Đây chắc chắn là một người có thể khiến người ta vừa nghe tên sẽ cảm thấy kính nể.
“Cụ Diêm Lập thật sự sẽ đến sao?” Một bác sĩ thấy hơi khó tin.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Với địa vị của Diêm Lập ở giới y học Hoa Hạ, gần như nơi nào tổ chức buổi giao lưu y học cũng sẽ mời Diêm Lập tham gia, nhưng Diêm Lập chưa từng xuất hiện lần nào.
Đa số những buổi giao lưu này đều nói khoác là cụ Diêm có thể sẽ đến.
Mấy chữ “có thể” này chỉ là một lời nói suông mà thôi, nhưng vẫn có nhiều người vì khả năng vô cùng thấp đó mà tham gia buổi giao lưu vô số lần.
Buổi giao lưu y học của tỉnh Ninh lần này, mọi người cũng chỉ cho rằng tên cụ Diêm Lập là một trò lừa bịp mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe lời của Hội trưởng
Mã, cụ Diêm thật sự sẽ đến sao? Trời ạ
Sau khi đoán rằng cụ Diêm Lập thật sự sẽ đến, mấy bác sĩ vốn đang ngồi tùy tiện lập tức ngồi thẳng lên.
Dáng vẻ đó như học sinh tiểu học đang đợi giáo viên bước vào vậy.
Thời gian bắt đầu buổi giao lưu là hai giờ đúng, bây giờ đã là hai giờ năm phút, nhưng không ai trong các bác sĩ tỏ vẻ mất kiên nhẫn cả, ngược lại còn mang vẻ mặt căng thẳng và chờ mong.
“Kẽo kẹt” một tiếng.
Cửa lớn của trạm xá đông y phát ra một tiếng vang nhỏ, khiến các bác sĩ ở đây đều nhìn về phía cửa trông đợi.
Ba tiếng bước chân hoàn toàn không giống nhau vang lên, một ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen đi vào cùng một nam một nữ trẻ tuổi.
Ông cụ này đúng là đông y thánh thủ của Hoa Hạ hiện nay, đại sư Diêm Lập.
“Đúng là cụ Diêm kìa” “Cụ