Bên trong quán bar Dạ Sắc, để lại tổ chức Thanh Diệp, tất cả đều mắt to trừng mát nhỏ nhìn đối phương.
Người đàn ông tóc húi cua đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu thảm thiết, trên tay máu chảy không ngừng.
Lão Tứ Thanh Diệp ôm đầu rúc vào một góc, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Hàn Văn Tĩnh đang định mở miệng, điện thoại di động đã vang lên, Hàn Văn Tĩnh nhìn người đang gọi đến, nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhận điện thoại.
“Thầy…”
“Bây giờ nhanh chóng quay về đội đi, có chuyện quan trọng, gác lại tất cả công việc đang dang dở!” Trong điện thoại vang lên giọng nói của người đàn ông trung niên, giọng điệu lo lắng.
Hàn Văn Tĩnh cất điện thoại đi, ánh mát quét một vòng, sau khi nói với Rắn Độc một câu giao cho ông, lập tức bước nhanh rời khỏi.
Cục cảnh sát Ngân Châu.
Trong một gian phòng họp nhỏ, có mấy người đang tụ tập, nhìn một vòng, những người này đều tuổi tác khoảng bốn mươi, ngôi sao trên vai tượng trưng cho cấp bậc của bọn họ, nhỏ nhất cũng là cấp phòng trở lên.
Khi Hàn Văn Tĩnh đi đến nơi, nhìn thấy Cục trưởng cũng ngồi trong phòng họp, chẳng qua Cục trưởng cũng không ngồi ở vị trí chủ tọa, mà lại ngồi ở bên cạnh.
“Văn Tĩnh, ngồi xuống đi!” Một người đàn ông trung niên vây vảy tay với Hàn Văn Tĩnh, người đàn ông trung niên có gương mặt vuông chữ điền, trong cả phòng họp chỉ có một mình ông ta mặc quần áo thường, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ đuôi mát phải xuống đến tận cảm mới dừng lại.
“Thầy” Hàn Văn Tĩnh gật gật đầu với người đàn ông trung niên, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh người đàn ông trung niên.
Thầy giáo của Hàn Văn Tĩnh, Trâu Long, trưởng phòng điều tra hình sự của tỉnh, từng phá rất nhiều vụ án lớn quan trọng, lập vô số chiến công, cho dù là Cục trưởng của Cục Cảnh sát Ngân Châu cũng đều phải khách sáo với ông ta.
“Thầy, xảy ra chuyện gì vậy?” Mặt Hàn Văn Tĩnh lộ ra vẻ nghỉ ngờ.
“Bên trên có văn kiện của Đảng gửi xuống, sẽ có người của Lợi Nhân đến đây, chuyển cho chúng ta một số thông tin, hội nghị lần này có tính bí mật rất cao, đợi lát nữa trò chỉ cân nghe là được, tuyệt đối không nên lắm miệng” Sắc mặt Trâu Long lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Lợi Nhân?” Hàn Văn Tĩnh mở to hai mắt, miệng nhỏ không kiềm chế được cũng mở ra.
Khi vẫn còn được huấn luyện ở trường cảnh sát, Hàn Văn Tĩnh đã từng nghe nói đến danh tiếng của Lợi Nhân, đây là một đội quân thần bí nhất trong hệ thống an ninh của Hoa Hạ, nghe nói hàng năm lực lượng cảnh sát toàn quốc sẽ lựa chọn ra những tinh anh trong tinh anh, để tham gia tuyển chọn vào Lợi Nhân, nhưng những tinh anh ngàn dặm mới tìm được một người kia, tỷ lệ có thể thông qua cuộc tuyển chọn vào Lợi Nhân vẫn không đến một phần trăm.
Lợi Nhân chỉ xử lý một số những sự kiện có tính khẩn cấp đặc biệt, những vụ án bình thường sẽ không để cho Lợi Nhân ra tay.
Cho đến nay, Hàn Văn Tĩnh cũng chỉ mới nghe thấy dang tiếng của đội quân Lợi Nhân này thôi, hoàn toàn không biết gì về những thử khác cả, bây giờ nghe nói người của Lợi Nhân sáp đến, làm sao cô ta không kinh ngạc cho được.
“Được rồi, đừng hỏi những câu dư thừa nữa, trước tiên trò ký cái này đi đã” Trâu Long cầm một tập tài liệu đưa ra trước mặt Hàn Văn Tĩnh.
Hàn Văn Tĩnh nhìn lướt qua, không ngờ lại là một cam kết bảo vệ bí mật.
“Những chuyện lát nữa trò nghe được, không cho phép để lộ ra với bất kỳ ai, ký cam kết bảo vệ bí mật này rồi, trò có thể tiếp tục ở lại chỗ này, không có bất kỳ ai ngoại lệ cả” Trâu Long ném cho Hàn Văn Tĩnh một cây bút.
Sau khi Hàn Văn Tĩnh nhận lấy bút, gần như không do dự, ký tên mình lên cam kết bảo vệ bí mật.
Cũng không đông người trong gian phòng nhỏ này, gần như ai nấy đều có chức vụ rất quan trọng.
Khoảng hơn mười phút sau, cửa lớn phòng họp bị người ta đẩy ra, có một nam một nữ thanh niên mặc quần áo thường đi vào, hai người bước chân vững vàng ổn định, trên người có một loại uy nghiêm thấp thoáng.
Cục trưởng Cục Cảnh sát Ngân Châu là người đầu tiên đứng dậy chào đón.
“Được rồi” Người đàn ông còn trẻ tuổi mặc quần áo thường vươn tay làm một động tác dừng lại: “Mấy lời dư thừa tôi sẽ không nói nữa, những người còn có thể ngồi đây đến bây giờ hẳn cũng đã ký cam kết bảo vệ bí mật hết rồi, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Kim Hâm, thuộc sự quản lý của phân đội ba Lợi Nhân, nhận chức đội trưởng, vị này chính là đồng đội của tôi, Điền Nhị.
”
“Chào mọi người” Điền Nhị lên tiếng chào hỏi với những người đang ngồi, cô ta lấy ra một chiếc vali xách tay, nhanh chóng mở ra, lấy ra một