Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1001


trước sau

"Ông Hồng, phiền ông giúp tôi chuyển lời một câu về đó!" "Dù cho đối phương là ông Trời đi chăng nữa, nếu như không quỳ ở trước mặt tôi nói xin lỗi!" "Tôi nhất định sẽ khiến cho anh ta chết không có chỗ chôn!" Chân Hàn Tước cười lạnh nói ra những lời này, sau đó đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, vung tay "chát" một cái tát ở trên mặt Trịnh Tuyết Dương. "Đây chính là người có thể mang tới phiền toái cho tôi như cô nói đó à?" "Mặc dù tôi không biết anh ta rốt cuộc là người thế nào. Có điều, tôi sẽ khiến cho anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, nhìn tôi làm sao chơi cô!"

Máu ở khóe miệng Trịnh Tuyết Dương chậm rãi tràn ra, nhưng vẻ mặt cô vẫn giữ nguyên một vẻ lạnh lùng.

Hồng Nhân Tổ nhìn một màn này bị dọa đến run một cái. Chân Hàn Tước đây là không muốn sống nữa hay gì! Còn dám tiếp tục đánh người đàn bà của vị sát tinh kia nữa chứ!

Giờ phút này Hồng Nhân Tổ chỉ có thể theo bản năng mà hô lên: "Cậu Chân Hàn Tước, tôi biết ý của cậu rồi. Cậu đừng đánh nữa, tôi đây sẽ chuyển lại lời của cau6 về đó!"

Nói xong, Hồng Nhân Tổ liền vội vàng ba chân bốn cảng rời đi. Giờ phút này trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi, một khi vị kia mà biết người phụ nữ của mình gặp phải chuyện gì, nếu như mà người đó nổi đóa lên thì...

Suy nghĩ đến hậu quả một chút thôi cũng đủ khiến Hồng Nhân Tổ người đã từng là vua giới hắc bạch này cũng tự dưng không rét mà run.

Rất nhanh, Hồng Nhân Tổ khuyu gối ở trước mặt Bùi Nguyên Minh. Ông ta không dám nói láo nửa câu, mà truyền đạt lại nguyên văn những gì mà Chân Hàn Tước đã nói. 

Mấy người bên Bùi Nguyên Minh nghe thấy, ai nấy đều hết sức sững sờ. "Nhà họ Chân ở thủ đô quả nhiên phách lối. Ông Chung, lần này không phải tôi không nể mặt mũi của ông, mà là có người muốn tự tìm cái chết!"

Bùi Nguyên Minh đứng lên, thần sắc lạnh lùng.

Chung Nam Sơn thở dài một cái. Ông ta biết chuyện ngày hôm nay chắc chắn không còn cách nào để hòa hoãn được nữa rồi.

Lúc này ông ta cũng không khuyên nhủ, nói ra nói vào cái gì nữa, chỉ có thể xoay người rời đi trước. Bùi Nguyên Minh nhìn bóng người có chút tiêu điều của Chung Nam Sơn, yên lặng một lát sau mới chậm rãi nói: "Ông Chung, tôi cũng sẽ suy nghĩ, cân nhắc mấy phần đến đại cục."

Cơ thể của Chung Nam Sơn hơi chấn động một chút, một lát sau ông ta mới xoay người nói: "Đã như vậy, Chung Nam Sơn tôi đây thay mặt trăm ngàn con dân Đại Hạ, cảm ơn Tổng giáo đầu."

Bùi Nguyên Minh nhìn
Dương Định Quốc một cái, nhàn nhạt nói: "Ông Dương, chuẩn bị hành động tiếp theo đây như thế nào?"

Dương Định Quốc thầm thở dài một cái trong lòng, sau đó trầm giọng nói: "Thuộc hạ sẽ cho người cảnh giới Dương Thành, phong tỏa tất cả con đường chung quanh bờ biển Hoàng Kim. Sẽ không để cho bất kỳ ai không có nhiệm vụ ra vào."

Dương Định Quốc nói bóng nói gió, ý chính là chuyện phát sinh kế tiếp ông ta không dám quản, cũng không quản được.

Có điều, cái này cũng là lẽ bình thường thôi. Một phe là quân nhân huyền thoại, là thần thoại sống. Một bên là nhánh thứ chín thuộc Thập đại gia tộc quyền lực. Bấy kỳ phe nào dậm chân một cái cũng có thể giết luôn người đứng đầu Dương Thành là ông ta đây. 

Dương Định Quốc ông ta cho dù có gan trời, cũng không dám xen vào trong đó.

Bùi Nguyên Minh vẫy tay tỏ ý Dương Định Quốc có thể đi, sau đó anh ta mới gọi đến điện thoại của Đường Nhân Đồ: "Chị dâu cậu bị người ta bắt đi. Gọi các anh em đến đây đi, chúng ta đi đón người." "Rõ!"

Đầu dây bên kia, Đường Nhân Đồ đã sớm chuẩn bị xong. Bấy giờ, hàng ngàn quân sĩ Đường Đao Doanh ai nấy mặt đầy sát khí ác liệt, thần sắc uy nghiêm.

Ngay cả vợ của Tổng giáo đầu cũng dám động vào? Người này tự tìm cái chết!

Rất nhanh, bên ngoài bờ biển Hoàng Kim xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.

Người của Sở cảnh sát Dương Thành kéo tới. Nhưng bọn họ không có tiến vào bờ biển Hoàng Kim, mà là trực tiếp phong tỏa tất cả con đường.

Một màn này khiến người đi đường tò mò vây xem.

Nhưng rất nhanh, người đi đường vây xem đều bị khuyên giải tán đi, bao gồm cả đám người Lý Thành Đức, vốn là muốn hóng chuyện một chút, nhưng đều bị người khác khách sáo mời đi.

Không đi cũng không có cách nào, lần này ban lãnh đạo

Dương Thành hạ xuống lệnh thép. Có mấy người ý vào việc mình có thân phận đặc biệt không muốn đi, nhưng bị súng dí vào trán thì cũng phải cun cút rời đi ngay.

Rất nhanh, một con đường đã được hanh thông, một đám người mặc quân phục trong doanh trại đi ra từ trong góc tối, tập trung ở trang viên số 9 bờ biển Hoàng Kim.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện