Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, Uông Phi giật mình, vô thức nói: "Thưa anh, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là đến chúc mừng anh thôi. Nếu làm anh không hài lòng, mong anh bỏ qua."
Uông Phi lúc này đang bận cúi đầu xin lỗi, anh nhớ rằng một số người giàu có tính cách thường rất đặc biệt, không thích ai đó tùy tiện nói chuyện với họ.
Chẳng phải anh cũng từng gặp qua rất nhiều đại gia có tính tình quái dị sao. “Mau! Qua đây xin lỗi vị này đi!” Anh vẫy tay với hai nhân viên của mình còn đang đứng phía sau, nói.
Lúc này, Trương Thanh Hằng và Nguy Hồng cũng vội vàng bước tới.
Nhưng ngay khi họ nhìn thấy mặt của người được gọi là đại gia này, mặt Trương Thanh Hằng và Ngụy Hồng đều lập tức tối sầm lại, suýt nữa thì ngất xỉu.
Là Bùi Nguyên Minh?
Đây chính là vị đại gia đã mua chiếc Bentley phiên bản giới hạn có giá hai trăm tỷ ư?
Là Bùi Nguyên Minh vừa bị bọn họ khinh thường đuổi đi? Anh ta thực sự đến để mua xe hơi sao?
Và điều quan trọng nhất là anh ta thực sự đã tiêu rất nhiều tiền, chỉ vài phút có thể sẵn sàng bỏ ra mấy trăm tỷ để mua xe, thậm chí còn không cần phải suy nghĩ đắn đo nhiều.
Trương Thanh Hằng liền cảm thấy trước mặt đều chỉ còn một màu đen.
Tổng giám đốc của cô khi gặp người này còn không dám thốt lên một câu vô lễ nào. Vậy mà vừa rồi, chính cô là người đã đuổi anh ra khỏi cửa hàng.
Trương Thanh Hằng toát mồ hôi lạnh. Cô căn bản không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ thế nào một khi Tổng giám đốc Uông Phi biết chuyện vừa xảy ra.
Lúc này, Uông Phi đã nhận ra dường như có điều gì đó không ổn.
Bởi vì ánh mắt của Bùi Nguyên Minh lúc này thật quá lạnh lùng, nhìn những người trong cửa hàng BMW 4S của anh giống như nhìn sâu bọ trên mặt đất.
Theo lý mà nói, bọn họ vốn chỉ tới đây để chúc mừng, vì vậy anh ta đâu cần thiết thể hiện một thái độ khó chịu đến như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh rơi xuống một nhân viên thân cận, anh nghiêm nghị nói: “Có chuyện gì vậy?"
Người nhân viên lúc này mới nhận ra Bùi Nguyên Minh, sắc mặt tái nhợt, ghé vào lỗ tai Uông Phi nói ra chuyện vừa mới xảy ra. "Cái gì?"
Biết được sự tình, Uông Phi gần như tức đến hộc máu.
Đại gia
này không chỉ đã đến cửa hàng BMW 4S, mà anh còn bị Trương Thanh Hằng mắng chửi và đuổi đi ư?
Như vậy chẳng phải là đã phá hoại việc tốt sao.
Ngay sau đó, Uông Phi đứng thẳng dậy, tát vào mặt Trương Thanh Hằng một cái rồi hét lên: “Đồ khốn kiếp!” "Anh Phi, em không cố ý!"
Một cái tát nữa lại rơi xuống, Uông Phi nghiến răng. "Các cô không chỉ mắng khách hàng lớn trong cửa hàng của tôi, mà còn ra vẻ đắc thắng nữa à? Nói trắng ra thì các người cũng chỉ là một nhân viên bán hàng tầm thường mà thôi, định coi mình là tầng lớp cao quý hay sao?" "Ngu xuẩn!”
Mång xong, Uông Phi còn trực tiếp tát cho Trương Thanh Hằng mười mấy cái nữa, khiến mặt cô ta sưng to không khác gì một chiếc đầu heo.
Trương Thanh Hằng lúc này vô cùng kinh hãi.
Cô căn bản không dám tỏ ra một chút oán hận nào. Cô gần như sắp quỳ xuống.
Bùi Nguyên Minh, anh ta giàu có như vậy sao lại cố tỏ ra thấp kém chứ? Chẳng nhẽ anh ta không biết cách mặc đồ của một thương hiệu nổi tiếng sao?
Anh ta đến cửa hàng ô tô, vậy mà lại mặc một bộ đồ hàng chợ rẻ tiền, làm sao cô có thể biết được anh là một người đàn ông giàu có chứ.
Trong cô tràn ngập tiếc nuối và hối hận.
Nhưng vấn đề là trên đời này hoàn toàn không có thuốc giành cho sự hồi hận. Lúc này, toàn bộ cửa hàng BMW 4S đều nhìn chấm chằm vào Trương Thanh Hằng, dường như muốn giết cô ta.
Chỉ vì cô, có thể cửa hàng BMW 4S đã xúc phạm đến toàn bộ giới thượng lưu ở Dương Thành. Bởi vì những người giàu này thường hợp thành một nhóm.
Người trước mặt này có thể chỉ cần dùng một lời nói, có thể khiến cửa hàng của bọn họ về sau từ nay không dám nghĩ tới chuyện bán được xe nữa.
Nghĩ đến đây, mọi người đều lao tới và tát Trương Thanh Hằng một cái thật mạnh. "A!"
- -----------------