Ra ngoài khu biệt thự, Bùi Nguyên Minh lại gọi thêm một cuộc điện thoại. Lần này, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói của Hạ Vân ở phía bên kia mang theo mấy phần áy náy: “Tổng giám đốc, vừa rồi tôi ở trong gara dưới hầm, điện thoại đi động không có tín hiệu”
“Không sao, cô đến đón tôi đi” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói, dù sao thì tối nay anh cũng không có chỗ để đi, đến công ty nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
“Hả? Được ạ, tổng giám đốc đang ở đâu vậy, tôi sẽ đến đó ngay” Hạ Vân rõ ràng hơi giật mình, nhưng sau đó cô ta mở miệng nói ngay.
Bùi Nguyên Minh nói địa chí rôi cúp điện thoại. Chỉ mười phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ đã dừng ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cửa kính xe mở ra, không biết từ khi nào quần áo trên người Hạ Vân đã đổi thành một chiếc váy da cực ngắn. Cô ta ngượng ngùng nhìn Bùi Nguyên Minh hơi ngượng ngùng, nói: “Tổng giám đốc, tôi đang định ra ngoài hóng gió thì anh gọi điện thoại đến, tôi không kịp thay quần áo”
“Không sao, có phải tôi quấy rầy thời gian riêng tư của cô rồi không?” Bùi Nguyên Minh nói.
“Không có, không có, phục vụ tổng giám đốc hai mươi tư giờ là điều tất nhiên” Hạ Vân nhanh chóng xuống xe, đi đến chỗ của ghế phụ giúp Bùi Nguyên Minh mở cửa xe.
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này không nói lên lời, nếu như hình ảnh này bị người khác bắt gặp thì mình thật sự biến thành kẻ ăn bám rồi.
Ngay sau đó, Ferrari nhanh chóng xuất phát, mang theo tiếng vang chạy ra ngoài.
Trong xe, hai tay Hạ Vân cầm vô lăng, cô ta có chút hồi hộp nói: “Tổng giám đốc, anh chuẩn bị đi đâu ạ?”
Bùi Nguyên Minh vốn muốn đến thắng công ty nhưng bồng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh vô thức bật thốt: “Tống Kiều Linh đến nhà họ Trịnh để trả đồ thì thôi, còn cô đến nhà họ Trịnh có việc gì?”
Hạ Vân lúng túng nói: “Tống giám đốc, Tống Kiêu Linh sợ thân phận của mình không đủ cao, đi một mình đến nhà họ Trịnh trả đồ mà họ không chịu nhận nên mới nhờ tôi đến để làm chứng. Tôi thấy cô ấy là nhân viên của công ty chúng ta, lại là bạn học thời đại học của tống giám đốc nên cũng không tiện từ chối”
“Nhưng mà người tên Trịnh Chí Dụng đó quá không biết xấu hổ, không ngờ lại dám cầu hôn Kiều Linh. Anh ta cho mình là cọng hành nào? Không biết soi mặt vào trong nước tiểu mà xem!”
Lời vừa nói xong, Hạ Vân mới nhận ra mình nói quá tục, nhịn không được thè đầu lưỡi một cách đáng yêu.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy cũng hơi giật mình. Hạ Vân bây giờ hơi khác với tính cách ngày thường, nhưng mà anh ngược lại cảm thấy Hạ Vân như vậy càng thân thiện và dễ gần hơn, Hạ Vân của mọi khi lạnh lùng quá.
Bùi Nguyên Minh hỏi: “Đúng rồi, tối qua mấy dòng họ kia là sao vậy?” “Họ đều là những người bị tống giám đốc hủy đầu tư, có điều những khoản đầu tư này chỉ đem lỗ về nên đừng kịp thời là đúng đản ” Hạ Vân đáp.
“Sau này nếu họ còn tìm đến cô thì cô báo họ gợi trực tiếp cho tôi đi” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nếu vần luôn để cho Hạ Vân chịu đựng loại
áp lực này thì cũng không tốt. Nghĩ đến đây, anh nói: “Cô dẫn tôi đi mua một chiếc điện thoại di động mới đi, mua sim mới nữa”
“Vâng, thưa tổng giám đốc” Hạ Vân khẽ gật đầu, lái xe nhanh chóng chở Bùi Nguyên Minh đến khu thương mại phồn hoa nhất thành phố Hải Dương.
Một điều bất ngờ là khu thương mại này chính là nơi mà Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã đến mua sắm vào chiều nay, nhưng càng về đêm chỗ này cảng sâm uất.
Trên phố đi bộ có người đến người đi, vào lúc chiếc Ferrari của Hạ Vân dừng lại, vô số người đã ngay lập tức chú ý sang bên này.
“Nhìn kìa! Đây là chiếc Ferrari 488, hơn nữa nó còn là phiên bản giới hạn nữa, chắc cũng phải trị giá hơn mười tỷ”
“Chiếc xe đẹp quá, không biết lại là vị giám đốc nào dẫn vợ đi mua sắm đây”
“Đúng vậy, thật hâm mộ!”
Không ít cô gái đã mắt tròn mắt dẹt, nhưng đến khi nhìn thấy người ngồi trên ghế lái phụ đi xuống lại là một người đàn ông nghèo, còn tài xế lại là một người phụ nữ ăn mặc sexy thì không ít người đều choáng váng.
“Đây là… ăn bám ư?”
“Nhìn thằng nhóc này khôi ngô tuấn tú, không ngờ lại là một kẻ bám váy con gái người ta!”
Sau một lúc ngẩn ra thì đám người này không khỏi xì xào bàn tán.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thằng ở rể!” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Theo phản xạ Bùi Nguyên Minh nhìn sang, sau đó vẻ mặt viết đây hai chữ “Cạn lời”. Anh nghĩ: “Có cần phải trùng hợp như vậy không trời?”
Triệu Lan Hương!
Không ngờ anh lại gặp phải người phụ nữ này, chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp. Còn ở sau lưng cô ta là Giang Văn Huy với hai tay đang đút trong túi, vẻ mặt tràn đầy sự giều cợt. Nhưng nếu để ý kỹ, chúng ta sẽ thấy anh ta đang hơi ghen tị khi nhìn anh ta nhìn về phía Hạ Vân, người đang đứng cạnh Bùi Nguyên Minh, và chiếc Ferrari 488.
Giờ phút này, Giang Văn Huy thật sự có chút không nói nên lời. Anh †a chẳng hiểu cái thắng ở rể này là sao nữa? Vợ là nữ thần, bây giờ lại bước xuống từ trên xe của một người đẹp khác, chẳng lẽ ăn bám cũng là một công việc sao?
Bùi Nguyên Minh liếc hai người này một cái, lười để ý tới bọn họ, chuẩn bị xoay người đi.
Nhưng lúc này, Triệu Lan Hương lại không hề có ý định cho anh đi, cười khẩy một tiếng, nói: “Giỏi lắm Bùi Nguyên Minh, mới chỉ mấy tiếng không gặp mà anh đã ngồi trên một chiếc Ferrari rồi!”
Nói xong, cô ta nhìn Hạ Vân một cái thì hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Hạ Vân lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn rất có khí chất.
Nhưng mà cô ta cũng không khách sáo, mà tiếp tục nói: “Cô gái, cỗ đừng để thẳng oắt con vô dụng này lửa mình, nó là đàn ông đã có vợ, hơn nữa còn ở rế đấy! Ăn bám ghê lắm!”