“Các người chuẩn bị làm gì vậy? Việt Thế Long cau mày mở miệng nói. Ông ta biết quan hệ và lai lịch của Thanh Quốc
Lai cho nên cũng không dám quá mức cứng rắn
Thanh Quốc Lai chào nói: “Chánh Thanh tra, tối hôm qua có một tên ngông cuồng đến Tập đoàn Đế Hào gây chuyện, còn đánh Chủ tịch Hùng thành một tên tàn phế hoàn toàn, tôi chuẩn bị dần người đi bắt tên đánh người kia lại, xử lý theo công bằng pháp luật.”
Việt Thế Long cau mày nói: “Một chút việc nhỏ như vậy thì chi cần dân theo mấy người đi là được, những người khác tôi có việc phải dùng đến rồi”
Thanh Quốc Lai sung sờ một chút, sau đó dùng giọng trầm thấp nói: “Chánh Thanh tra, đây là chuyện mà ba của tôi giao cho.”
Việt Thế Long thở dài một hơi, nói: “Quốc Lai à không phái là tội không cho cậu mặt mũi mà là hom nay Dương Thành của chúng ta có việc lớn cần chú ý đến!” “Hån là cậu cũng biết đến chuyện thay đổi bộ đội đồn trú và canh phòng của đơn vị Bộ binh Đà Nẵng rồi đúng chứ? Hôm nay người đứng đầu nhiệm kỳ tiếp theo của Bộ binh sẽ xuống sân bay, người của chúng ta cần phải tới sân bay thực hiện nhiệm vụ giữ gìn an ninh!” “Hả? Còn có chuyện này nữa sao! Vậy thì Chảnh Thanh tra mau dẫn theo người đi đi, để lại cho tôi mấy người là được!” Thanh Quốc Lai sững sờ một chút, sau đó cũng không dám ngăn cản.
Đến khi Việt Thế Long dẫn người rời đi rồi anh ta mới nhanh chóng bấm số điện thoại của Thanh Thiếu Bình: “Ba, con lấy được một tin tức mật, người đứng đầu nhiệm kỳ sau của đơn vị Bộ binh Đà Nẵng hôm nay sẽ xuống sân bay, chúng ta có cần phải sắp xếp một chút hay không?”
Thanh Thiếu Bình ở đầu dây bên kia của điện thoại di động cũng trầm giọng nói: “Ba cũng đã nhận được tin tức, người đến là vốn là người đứng thứ hai trong đơn vị Bộ binh của Giang Nam, Viên Cảnh Thiên!” “Mặc dù người này còn trẻ tuổi, nhưng mà năm đó khi còn ở trên chiến trường Âu Á cậu ta cũng có được chiến công hiển hách, ba ở bên này cũng đang chuẩn bị tự mình đi đến nghênh đón một chút!” “Con nhanh chóng xử lý cho xong những chuyện khác đi!” “Tiếp theo đây nhà họ Thanh chúng ta cần phải làm công tác chuẩn bị cho việc lớn là thay đổi bộ đội dồn trú và canh phòng của đơn vị Bộ binh, không có thời gian tiếp tục dây dưa qua lại cùng với một nhân vật bé nhỏ như thế nữa!” “Được, ba! Ba cứ yên tâm đi, hiện giờ những người mà con mang theo đều là những cấp dưới mà con tin tưởng, con biết phải làm gì!” Thanh Quốc Lai cười lạnh một tiếng.
Anh ta đã nhìn không vừa mắt Bùi Nguyên Minh từ lâu, ngày hôm qua vì Thanh Thiếu Bình không hạ lệnh cho nên anh
ta không thật sự ra tay.
Bây giờ nếu như Thanh Thiếu Bình cũng đã đưa ra mệnh lệnh rồi thì chắc chắn anh ta cũng sẽ không mềm lòng, nương tay nữa,
Không đánh Bùi Nguyên Minh đến mức không tự lo liệu được việc sinh hoạt cá nhân của chính mình thì chắc chắn là Thanh Quốc Lai anh ta sẽ không bỏ qua.
Ở dưới con mắt nhìn của Thanh Quốc Lai, bản thân anh ta chỉ cần tùy tiện ra tay một cái thôi là cũng đã có thể hành hạ thứ người giống như là Bùi Nguyên Minh thể thảm.
Còn về chuyện Bùi Nguyên Minh đã từng dánh Lâm Long, Thanh Quốc Lai hoàn toàn không để ở trong lòng.
Cho dù là Bùi Nguyên Minh có được mấy phần sức mạnh đãm đá, thậm chí là đã từng luyện tập ở trong các loại võ quán gì đó đi chăng nữa thì cũng chưa thể so sánh được với một người đứng hạng nhất trong cuộc thi so tài vòng tròn của ngành cảnh sát như Thanh Quốc Lai anh ta!
Thậm chí là Thanh Quốc Lai còn cảm thấy, việc anh ta tự mình đi xử lý Bùi Nguyên Minh là dùng dao mổ trâu để giết gà, cũng đã quá cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi rồi!
Rất nhanh, Thanh Quốc Lai đã dẫn đội đi ra cửa. Một bên khác, Thanh Thiếu Bình cũng đi tới sân bay của Dương Thành.
Lúc này, không ít những nhân vật lớn của Đà Nẵng công khai rầm rộ hoặc là âm thầm đi đến sản bay
Mọi người thông qua những đường dây khác nhau để tim hiếu được chung một việc, Viên Cảnh Thiên đã tới đây sớm hơn mấy ngày so với kế hoạch ban đầu.
Hạ Trung Hưng, Khổng Văn Khuu đứng chờ quỷ nhân.
Ba dồng họ lớn của Cánh Thành là nhà họ Lý, nhà họ La và nhà họ Van cũng đều đang có mặt đong dủ và đứng chờ.
Nhưng mà người của đơn vị Bộ binh Đà Nẵng lại không tới.
Dẫu sao thì bây giờ Viên Cảnh Thiên vẫn còn chưa chính thức nhậm chức cho nên gặp mặt những người trong đơn vị Bộ binh của Đà Nẵng trước thời hạn như thế này cũng không thích hợp.
Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, chỉ thấy được ở trong lối đi dành cho khách VIP có một thân hình thon dài mặc quần áo thể thao đi ra.
Đó là một người đàn ông trẻ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, toàn thân mang theo một loại khí chất của cấp lãnh đạo, hơn nữa trên mặt còn có rất nhiều vết sẹo mờ đậm của đao súng, nhìn một cái cũng nhận ra được đó là người đã đi ra từ trong chiến trường máu tanh khốc liệt.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại thì Thanh Thiếu Bình đã tiến lên trước tiên, ông ta mim cười nói: “Tổng chỉ huy Thiên, tôi đứng trong hàng thứ ba ở Đà Nẵng, gọi là Thanh Thiếu Bình, đặc biệt tới đây để đón tiếp cậu.”