Phía dưới Khách sạn Wilson là một khu phố buôn bán rất nhộn nhịp, cộng thêm việc thời tiết hôm nay rất đẹp, vì thế mà có rất đông người qua lại nơi này.
Bùi Nguyên Minh đang bể Hạ vân đi xuống, lập tức thu hút hết sự chú ý của rất nhiều người đang đi qua đây.
Một người đàn ông lạnh lùng, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, khi cảnh tượng này diễn ra đã hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn của mọi người trên đường.
Những người không biết còn tưởng rằng hai người là đang quay phim. "Tổng giám đốc, hay là anh cứ đặt tôi xuống đi, tôi có thể tự mình đi được rồi."
Hạ Vân bị người khác nhìn cho như vậy thì cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhịn không được mà thì thầm nói.
Bùi Nguyên Minh cười cười, cẩn thận để Hạ Vân xuống. Nhưng cho dù là như thế, lúc này cũng đã có không ít người đến đây để xem cảnh gây náo nhiệt này rồi.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc một bộ vest màu đen từ trong đám đông xung quanh bước tới. Sau khi đánh giá dáng vẻ từ trên xuống dưới của Bùi Nguyên Minh vài lần, xác định anh cũng chỉ là một người nghèo, anh ta cười với Hạ Vân một cái rồi nói: "Cô gái này, không biết có thể cùng tôi nói chuyện vài câu được không?" "Sao? Tôi có quen anh sao?" Hạ Vân cảm thấy có chút sửng sốt. "Lúc mới thì có thể là không quen biết, nhưng sẽ rất nhanh trở nên quen biết thôi" Người đàn ông nói chuyện một cách lịch thiệp mà đáp lại. "Tôi là Tống Ngọc Long, Giám đốc của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Lý thị ở Thành phố Hà Nội" "Ngoại hình, khí chất của cô đều rất xuất sắc, nếu như cô có thể đến thử sức ở công ty của chúng tôi một chút, cô chắc chắn có thể trở thành một người rất nổi tiếng đó." Trong lúc còn đang nói chuyện, Tống Ngọc Long đã đưa cho cô ta một tấm danh thiếp được thiết kế khá tinh xảo. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Hạ Vân nhìn sang Bùi Nguyên Minh một chút, sau đó lắc đầu cười: "Cảm ơn lời khen ngợi của anh, nhưng mà tôi không có hứng thú với việc trở thành một người nổi tiếng."
Tổng Ngọc Long có một chút hơi sửng sốt.
Phải biết rằng, Công ty Điện ảnh - Truyền hình Lý Thị của vùng Cảng thành này, là một công ty rất lớn đứng dưới tên của nhà họ Lý thành phố này.
Mỗi năm đều có thể đào tạo ra mấy người nổi tiếng có tầm cỡ. Những nghệ sĩ tuyến hai, ba thì nhiều không đếm hết.
Vì để có thể có được một cơ hội thử giọng, đã không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp tự nguyện ngã vào lòng Tống Ngọc Long.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Long thấy có người từ chối anh ta.
Anh ta lại một lần nữa đưa mắt đánh giá Hạ Vân một lát, trong ánh mắt của Tống Ngọc Long lóe lên một tia tham lam.
Hạ Vân thật sự là quá xinh đẹp. Mặc dù Tổng Ngọc
Long cũng là một người đã gặp qua nhiều cô gái xinh đẹp khác, nhưng phải nói đây là lần đầu tiên anh ta gặp được người mà từ dáng người, nhan sắc, đến cả khí chất cũng đều xinh đẹp động lòng người như vậy. Anh ta cảm thấy nếu như mình không thể tìm cách mà mời được Hạ Vân về công ty, chắc chắn đây sẽ là chuyện mà anh ta hối hận suốt cuộc đời này.
Vừa nghĩ đến đây, Tổng Ngọc Long đi tới, nói với vẻ kinh ngạc: "Cô gái này, ngoại hình của cô xinh đẹp thế này, nếu mà trở thành một người nổi tiếng trên thế giới, thì có thể sẽ là đại diện hình ảnh trên trường quốc tế của cả Đại Hạ chúng ta." "Hơn nữa, người mà có thể đẹp như cô, nên được ghi lại trong phim ảnh và trên truyền hình, để cho thế hệ sau còn có cơ hội được ngắm nhìn." "Cô như thể này là rất ích kỷ, hành động này là không tốt đâu." "Ích kỷ ấy hả?" Hạ Vân nghe vậy thì cảm thấy bản thân không biết là nên khóc hay nên cười. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lời nói của Tổng Ngọc Long nghe có chút không đúng, nhưng nói chúng vẫn là những lời khen ngợi về ngoại hình của cô ta, cho nên Hạ Vân cũng không có thấy tức giận. Lúc này Hạ Vân chỉ hòa nhã nói: "Anh Tống đúng không? Thực sự cảm ơn anh đã khen ngợi ngoại hình của tôi." "Nhưng mà tôi vẫn luôn cho rằng là phụ nữ, thì nên dùng đầu óc của mình để kiểm ăn. Vì vậy, tôi đang rất hài lòng với công việc hiện tại của mình." "Lời đề nghị của anh, tôi chỉ có thể từ chối thôi."
Nói xong, Hạ Vân lập tức đi tới, kéo tay Bùi Nguyên Minh, chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy như vậy, trong mắt của Tống Ngọc Long hiện lên vẻ tức giận.
Anh ta tiến lên một bước, đứng chặn ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân, quát lên: "Không được đi!"
Cảnh tượng này khiến cho Hạ Vân cảm thấy có chút bất lực. Tuy rằng trước đây cô ta cũng đã gặp mấy tên chuyên đi săn tìm những người có tố chất để trở thành người nổi tiếng, nhưng là loại người giống như anh ta thì đúng là đây mới là lần đầu tiên được gặp.
Ngược lại Bùi Nguyên Minh cảm thấy cũng không có gì phải bận tâm lắm, có người đến giúp cho Hạ Vân phân tâm một chút, cũng là một chuyện tốt.
Cho nên anh cũng không mở miệng, cứ để cho Hạ Vân tự mình giải quyết.
Nhưng khi anh không mở miệng, Tống Ngọc Long lại càng không chịu buông tha cho anh.