Ở một phía khác, tuy Lý Thành Đức đang gục đầu, nhưng mà vẻ mặt mang đầy sự kích động.
Anh ta nghiêng đầu nhìn sắc đẹp kiều diễm như hoa của Hạ
Vân, tưởng tượng thấy một màn kia ở trong chốc lát nữa, tổng giáo đầu sẽ chứng hôn cho hai người! Khoảnh khắc đó, tuyệt đối là khoảnh khắc đầy vinh quang nhất trong cuộc đời của Lý Thành Đức.
Chẳng những có thể cưới về một người vợ xinh đẹp kiều diễm như tiên nữ, lại còn có thể nhân đây mà leo lên được vị quý nhân có thân phận địa vị cao nhất ở Đại Hạ này!
Trong giờ này khắc này của Lý Thành Đức, anh ta cảm thấy mình đã đi tới đỉnh cao của cuộc đời!
Nhà họ Vân, nhà họ La cũng rất là kích động y hệt.
Hôm nay dựa vào sự sắp xếp của Thanh Khánh, bọn họ sẽ có cơ hội lén gặp mặt tổng giáo đầu.
Nếu mà có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ bái vào dưới trướng của tổng giáo đầu, trở thành tay sai của ngài ấy. Giờ phút này hai người La Thành Côn và Vân Khởi Hải đều hạnh phúc đến run rẩy khắp người. Bọn họ đang chờ mong một khắc kia sẽ đến.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh dưới sự hộ vệ của bốn vị chiến thần, đi đến ngồi ở vị trí dành riêng cho mình.
Giờ này khắc này, vốn là không có người có thể nhìn đến khuôn của anh.
Mọi người nhìn được mỗi bóng dáng của tổng giáo đầu. Cho dù chỉ nhìn một cái bóng người này thôi, tất cả mọi người cũng đã không ngừng kích động.
Lúc này, trong nhà họ Thanh bỗng nhiên có người cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Các vị, không biết các vị đã có chú ý không. Cậu chủ Nguyên Minh của tập đoàn Thiện Nhân quả thật đúng là không hề xuất hiện." “Ngay cả Phó giám đốc Lôi Tuấn Quang cũng không có tới!” “Bên ngoài đều đang đồn đãi rằng, cậu chủ Nguyên Minh và tổng giáo đầu nhìn nhau không hợp mắt. Bây giờ xem ra có vẻ tin đồn không phải là giả!"
Cụ cổ tổ nhà họ Thanh nhẹ giọng nói: “Điều này nói rõ ràng bước cờ này của chúng ta không hề đi sai!” "Sau khi chuyện này qua đi, cho dù cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh là người của cậu chủ Nguyên Minh thì lại như thế nào? Nó dám chồng lại thay mặt Trịnh Tuyết Dương được à?" Nghe được lời này, mọi người đồng loạt liên tục cười lạnh.
Cụ cổ tổ Thanh lấy ánh mắt xem cháu rể nhìn bóng người của tông giáo đầu, vẻ mặt hiện lên vẻ cảm khái, nói: "Tổng giáo đầu, không hổ là sự tồn tại đầy tính truyền kỳ!” "Chỉ mới nhìn bóng dáng của ngài ấy, lão già ta đã cảm thấy trẻ hơn vài tuổi!" “Đại Hạ của chúng ta có một vị thần bảo hộ như vậy, là chuyện may mắn của Đại Hạ
ta! Là chuyện may mắn của dân tộc ta!"
Những người nhà họ Thanh cũng đều cười trộm không thôi. Bởi vì bọn họ cũng biết kế hoạch của Thanh Khánh
Rất nhanh thôi, tổng giáo đầu sẽ là cháu rể của nhà họ Thanh!
Cái vinh quang này, bọn họ tất nhiên cũng sẽ được hưởng lây. Lúc này, Thanh Quốc Lai bồng nhiên nhíu mày nói: "Cụ cổ tổ, cụ có cảm thấy hay không, nhìn trông tổng giáo đầu hình như có chút quen måt đất!"
Vị trí của nhà họ Thanh không coi là ở trước nhất. Họ cách phía của tổng giáo đầu ít nhất hơn mười mét, cho nên nhìn đến không rõ ràng lăm,
Giờ phút này nghe vậy, không chỉ là cụ cổ tổ nhà họ Thanh, ngay cả đám người La Thành Côn, Vân Khới Hải cũng lấy ra kính viên thị, đặt lên trên mũi mà nhìn cẩn thận. “Ờ, cái bóng người đó hinh như rất quen thuộc đó, chúng ta rốt cuộc đã nhìn qua ở chỗ nào?"
Về mặt của cụ cố tổ nhà họ Thanh cũng mang theo sự suy tư. "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quen thuộc. Nhưng mà sao nghĩ thể nào cũng không nhớ nổi?" La Thành Côn và Vân Khởi Hải hai mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng mang theo vẻ mặt nghi hoặc. Loại người như bọn họ, có chí số thông minh tốt hơn so với người bình thường, trí nhớ tất nhiên cũng không tồi.
Tự hỏi sẽ không nhìn lầm.
Nếu cảm thấy quen mắt, chắc chắn là đã gặp nhau ở một lúc nào đó.
Trong giờ phút này chỉ có Thanh Kiều Chinh nhíu lại đôi mày đẹp, dùng đôi môi hơi mỏng, lạnh lùng nói: "Những người như các ông sao có thể quen với chồng tương lai của tôi? Anh ấy chính là thần thoại của Binh Bộ, một sự tồn tại đầy tính truyền kỳ, ngày thường sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào liên quan tới các ông!"
Nghe được lời nói Thanh Kiều Chinh,tuy rằng mọi người không được vui cho lắm, nhưng mà cũng không tự chủ được gật đầu. Lời Thanh Kiều Chỉnh nói đúng là không sai chút nào!
Tổng giáo đầu là ai cơ chứ? Mọi người ngày thường chắc chắn là không có tư cách gặp được.
Lúc này, Thanh Khánh ở phía trước nhất vẻ mặt ân cần đến chỗ tổng giáo đầu rót một ly trà.
Tuy rằng ông ta là một trong ba vị đệ tam tư lệnh ở Đà Nẵng, nhưng mà không cảm thấy cái hành vi này quá hèn mọn, trái lại vẻ mặt còn mang cảm xúc vinh dự.