Bùi Nguyên Minh không dám động đậy một chút nào. Đừng thấy Hạ Vân là người mạnh mẽ, bạo dạn mà nhầm, Bùi Nguyên Minh biết, cô gái nhỏ này chưa từng trải qua mối tình nào.
Bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy, chỉ sợ lát nữa cô có cầm dao tự xử mình cũng không phải chuyện kỳ lạ…
Đúng lúc anh còn đang suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên Hạ Vân lắp bắp nói: “Tổng..Tổng giám đốc… Anh đã ôm đủ chưa?”
“A!” Bùi Nguyên Minh vội vã buông tay, anh cũng không chú ý đến chuyện ban nãy bản thân theo quán tính vươn tay ôm lấy Hạ Vân.
Bùi Nguyên Minh có chút lúng túng, chỉ có thể buông hai cánh tay của mình ra. Hạ Vân nhanh chóng đứng lên, sau đó cô ta vẫn bày ra dáng vẻ xấu hồ như cũ.
Chỉ có thể nói tình cảnh này quá lúng túng, ngay cả cái loại tự nhận là da mặt dày như Bùi Nguyên Mình cũng cảm thấy có chút không chịu được.
Hạ Vân càng thêm e thẹn, nói: “Nghe nói, anh và chi dâu đã kết hôn được ba năm rồi phải không ạ?” Bùi Nguyên Minh không trả lời luôn, mãi một lát sau anh mới nói: “Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, đêm nay cho tôi mượn phòng khách của cô dùng một chút. Ngày mai cô gọi người bố trí giúp tôi một phòng ngủ trong công ty. Điều kiện không cần nhiều, chỉ cần có thể tắm giặt, có thể ngủ là được.”
“Được, vậy để tôi chuẩn
bị cho anh.” Tuy rằng Hạ Vân thấy vô cùng xấu hổ, thế nhưng cô ta vẫn dọn dẹp phòng khách giúp Bùi Nguyên Minh.
Nhìn khuôn mặt vội vàng đến mức nhỏ cả mồ hội của Hạ Vân, Bùi Nguyên Minh cảm thấy bản thân không biết nên nói gì cho phải. Không thể không thừa nhận, cô thư kí này của anh rất đẹp, dáng người vô cùng yểu điệu thướt tha, kết hợp với đôi chân dài miên man càng là làm người khác chú ý hơn.
Cô gái nhỏ này lại không hề có một chút tinh thần cảnh giác nào như thế, cô ta không sợ bản thân anh có ý đồ bất chính với cô ta sao?
Bùi Nguyên Minh im lặng nở nụ cười, sự tín nhiệm dành cho Hạ Vân càng thêm tăng.
Ngày hôm nay đã bận rộn cả ngày, Bùi Nguyên Minh cũng mệt mỏi, sau khi Hạ Vân thu dọn giường chiếu xong xuôi, anh tùy tiện tắm nước nóng qua loa rồi lập tức ngã mình xuống ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng, Bùi Nguyên Minh đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm ngon, thứ mùi ấy gọi anh tỉnh lại. Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh vừa đi tới phòng ăn, lập tức thấy cảnh Hạ Vân buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo ngủ con thỏ rất đáng yêu đang làm bữa sáng.