*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Khổng thiếu, đánh chết tên nhóc này đi!" Nhóm bạn đồng hành đứng đằng sau hổng Chí Minh nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh đầy sát khí.
Hai cái tát mà Bùi Nguyên Minh vừa giáng xuống không phải trên mặt Đường Tử Ngọc, mà là trên mặt bọn họ.
Đối với bọn họ, đây là một sự khiêu khích.
Đường Tử Ngọc che mặt, ủy khuất nói: "Khổng thiếu, ngài đã thấy chưa, tên nhóc này quá hung hãn!" "Cậu ta đánh vào mặt tôi trước mặt ngài!" "Cậu ta đây chính là không để cho Khổng thiếu chút mặt mũi nào!" "Thật quá vô pháp, lại không để gia tộc Sơn Đông Khổng gia vào mắt!" Vào lúc này, Đường Tử Ngọc tiếp tục thổi lửa, với mục đích khiến Khổng Chí Minh giẫm chết Bùi Nguyên Minh.
Khổng Chí Minh xua tay ngăn cản động tác của mọi người, sau đó anh ta cười với Bùi Nguyên Minh: "Đúng vậy, anh rất có gan.
Tôi từng thấy nhiều người điên rôi, nhưng anh điên đến mức ngay cả tôi cũng dám khiêu khích thì là lân đâu nhìn thấy" "Tôi cũng không muốn phí lời với cậu!" “Tự tay đánh gãy chính mình một tay, một chân, để lại 35 tỷ, tôi sẽ cho qua chuyện này!”
"Nếu cậu thấy không phục thì cứ gọi người đi, nếu có thể đánh gọn được người của tôi, tôi sẽ quỳ xuống rập đầu lạy anh!" "Nếu không có cách nào đánh được người của chúng tôi thì liền đánh gãy tứ chi.
Cậu hiểu ý của tôi chứ?" Vẻ mặt của Khổng Chí Minh rất bình tĩnh và
dường như anh ta không có một chút tức giận nào, nhưng giữa những lời nói của anh ta lại có một loại khinh thường và kiêu ngạo khó tả.
Dường như toàn bộ Dương Thành và thậm chí toàn bộ Đà Nẵng đều bị hắn giãm lên lòng bàn chân.
Anh ta muốn làm gì cũng được! Mỹ Lệ và những người khác đều hả hê, trong mắt họ, Bùi Nguyên Hạo không khác gì người đã chết.
"Một tay một chân? 35 tỷ?" Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.
“Anh là cái thá gì?" Khổng Chí Minh cười nói: "Tuy rằng tôi cũng không phải tốt tính gì, nhưng nếu tôi tức giận, chỉ sợ cậu chịu không nổi hậu quả." “Hậu quả là gì?”
Bùi Nguyên Minh cười.
Mỹ Lệ ở một bên chịu không nổi, cô nhìn chäm chằm Bùi Nguyên Minh, hai tay khoanh trước ngực, giêu cợt nói: "Ngươi đúng là không biết tốt xấu, ngây thơ quá mức đến buôn cười!" "Gia tộc Sơn Đông Khổng gia và Khổng thiếu có quyền thế cỡ nào, ngươi cũng không hiểu sao?" "Chẳng lẽ phải đợi đến khi nằm dưới lòng đất mới hiểu trời cao đất dày?" Khổng Chí Minh nhìn Bùi Nguyên Minh cười, sau đó vẫy tay: "Giúp anh ta đánh gãy tay chân!"