Trịnh Tuyết Dương lo lắng, Bùi Nguyên Minh không chọc thủng thân phận yếu đuổi chịu không nổi kia của Phác Tuần Sơn, mà theo mọi người chào hỏi: "Xin chiếu cố nhiều hơn."
"Anh chính là chồng của Tuyết Dương à? Có người nói hai người kết hôn đã ba năm, còn chưa ngủ cùng phòng à?"
Hàn huyện xong, tầm mắt Phác Tuần Sơn rơi lên trên người Bùi Nguyên Minh, mang theo vài phần lạnh lùng.
"Ngày sau ở Dương Thành gặp phải chuyện gì anh cử nói tên tôi ra, tôi sẽ che chở cho anh."
Dương Thành có việc, tôi che chở cho anh.
Phác Tuấn Sơn đến từ Hàn Quốc làm ra vẻ trâu bò, giống như nơi này là địa bàn Hàn Quốc của anh tôi, anh tôi có thể dinh đoạt vây.
Máy người Lý Nhược Nam, Quách An Nhiên cười duyên liên tục nói: "Tổng giám đốc Phác quả nhiên uyvũ khí phách."
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Cảm ơn, nhưng mà không cần."
Nói xong Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương, nếu như mỗi làm ăn đêm nay chính là củng Phác Tuần Sơn này mà nói thi anh lại nghĩ không cần phải lãng phí thời gian, còn không bằng hai vợ chồng đi ra ngoài tàn bộ một chút.
Bởi vì cho dù có nói đến mức nào với Phác Tuần Sơn, mấy ngày nữa Thượng Tinh tài phiệt đều phải cuốn xéo khỏi Đà Nẵng, giành được mối làm ăn này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Không cần? Xem ra anh rất có bản lĩnh đây!"
Thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh, Phác Tuấn Sơn liên tục cười lạnh.
Đêm nay anh tôi sắp xếp cái này chính là vì Trịnh Tuyết Dương, nhưng là không ngờ được Trịnh Tuyết Dương lại mang chiếm hữu chong của cô tới,
Lúc này Phác Tuấn Sơn có cảm giác trong cơn giận dữ, anh tôi nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới rối giễu cot: "Nghe nói Đại Hạ các anh, chì có người đàn ông vô dụng nhất với làm con rể ở nhà vợ, mà cùng loại người như anh, một tay tôi có thể bóp chết mấy người!"*Nếu như anh không phải là chồng của tổng giám đốc Tuyết, ngay cả tư cách xuất hiện ở trước mặt tôi, anh cũng không có!"
"Một người ăn bám còn học người tôi già bộ? Anh cho rằng anh là ai?"
Lúc này Phác Tuấn Sơn liên tục cười lạnh, đây là thủ đoạn anh tôi thường dùng.
Chèn ép bạn trai hoặc chồng của người khác, khiến người đàn ông cảm thấy tự ti mặc càm, trực tiếp cút đi, sau đó anh tôi có cơ hội giờ trò rối.
Nghe được Phác Tuần Sơn nhẩm vào Bùi Nguyên Minh, mấy người Hàn Quốc phía sau anh tôi lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, những người này lập tức đều rối rít mở miệng.
"Tổng giám đốc
Phác muốn bảo bọc anh, là vinh hạnh của anh, cũng là phúc mà anh tu luyện tám đời mời có, vậy mà anh còn không biết quý trọng? Đùa cái gi chứ!"
"Không biết điều như vậy, người như anh sao có tư cách đi lại ngoài xã hội chứ?"
"Có tin tôi dạy anh cách làm người thế nào trong một phút không?"
"Cũng là tổng giám đốc Phác của chúng tôi làm người luôn luôn khiêm tốn, đối thành những ngườikhác, bây giờ đã cho anh hai cái tát rồi!"
Đám người Hàn Quốc luôn luôn có tâm lý cao cao tại thượng, khinh thường người của toàn thế giới, đặc biệt loại có dáng dấp giản dị như Bùi Nguyên Minh, trong lòng bọn họ càng khó chịu.
Mà đám người Lý Phương Phương, Quách An Nhiên cũng dùng ảnh mắt xem thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
Một con rể ở nhà vợ, vậy mà cũng dám phát tính tinh?
Không phải lúc này hẳn là nên quỳ liếm chân cho Phác Tuần Sơn à?
Kết quả mấy cô cả các cô đều cười châm biếm, tên ở rể này thể mà còn làm ra vẻ, cải này sao có thể làm cho các cô không bực bội, không ngại chứ.
"Tổng giám đốc Phác, các anh có ý gì?"
Lúc này, khuôn mặt đang cười của Trịnh Tuyết Dương hơi trầm xuống: "Tôi mang chồng tôi qua đây, là đại biểu sự kính trọng với anh."
"Hơn nữa, anh ấy có làm chuyện không có tính người gì à? Để cho mọi người ở đây châm chọc khiêu khích?"
"Nếu như tổng giám đốc Phác không chào đón vợchồng chủng tôi vậy chúng tôi đi ngay bây giờ!"
Nói xong, Trịnh Tuyết Dương lập tức kéo Bùi Nguyễn Minh, xoay người muốn rời đi.
Mấy người Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên hơi sững sờ, họ không ngo Trinh Tuyết Dương lại bảo vệ
Bùi Nguyên Minh như vậy. Về phần Phác Tuấn Sơn thì sắc mặt của càng khó coi, đặc biệt là khi thấy Trịnh Tuyết Dương chủ động kéo tay Bùi Nguyên Minh, cái trán càng bien thành màu đen.