Phác Tuần Sơn không nhìn Trinh Tuyết Dương, mà lạnh lùng nhìn chăm chủ vào Bùi Nguyên Minh nói: "Nhóc con, anh thấy không thoải mái với tôi đúng không? Nếu khó chịu thì bây giờ anh lập tức cút đi, chỗ này của ông đây không chào đón anh!"
"Tôi cho anh biết! Anh có thể ngồi ở cho này, cùng ăn cùng ngồi với những người như chúng tôi là dựa vào mặt mũi của vợ anh!"
"Nếu không lấy độ cao của anh thì cả đời cũng không thể quen được Phác Tuấn Sơn tôi, càng không thể nào ngồi ở đối diện tôi!"
"Bản thân anh có tư cách gì, có bao nhiêu cân lượng, trong lòng anh còn không tự biết à?"
"Tôi ghét nhất loại người như anh, không có bản lãnh gì, còn học người ta ra vė." Lúc này Phác Tuấn Sơn ào ào quát mắng, hận không thể cho Bùi Nguyên Minh một cái tát, nếu như không phải là Trịnh Tuyết Dương ở đây, anh ta đã chongười ta tay rối.
Bùi Nguyễn Minh vốn chi coi anh ta là trò hé, thế nhưng lúc này ánh mắt anh lại hơi lạnh leo: "Họ Phác kia, anh thật đúng coi minh là cái bánh ga tổ à?"
"Mày.."
Phác Tuấn Sơn đang muốn mờ miệng, nhưng lúc này một cái bình rượu trực tiếp từ bên cạnh đập tới,
Bùi Nguyên Minh vô thức chắn trước người Trịnh Tuyết Dương.
Tiếp theo, bình rượu vỡ tung trên mặt bàn, dưa và trái cây tung tóe, một mành hỗn độn.
Vào lúc này rượu vẩy đẩy đất, đám người Phác Tuần Sơn không phản ứng kịp, cả người đều là đồ ăn thừa canh thừa cùng rượu, toàn trường chi có Bùi Nguyên Minh cùng Trịnh Tuyết Dương không có việc gi.
Trên mặt Lý Nhược Nam dính một đồng mỳ, lúc này giận không chịu nổi: "Tên khốn kiếp kia làm!"
"Muốn dương oai Phác Tuần Sơn tôi, nghĩ tới hậu quà chưa?"
Lúc này vẻ mặt Phác Tuần Sơn cũng đấy hàn ý, thần sắc anh ta lạnh lùng đến cực hạn: "Tôi không quan tâm anh là ai, cho anh một phút đồng hồ tự mìnhcút ra!"
"Nếu không chở tôi cho người kéo ra thì anh chờ chết đi!"
"Ha ha, có tí sức mạnh, thảo nào ở địa bàn của tôi mà còn dám nhat nam ức hiếp nữ..."
Lúc này, đột nhiên có tiếng động từ phía sau truyền đến.
Sau đó chỉ thấy một đám thanh niên nam nữ dáng vẻ lưu manh đi tới, mà ở bên cạnh họ có mấy cô gái dáng
về xinh đẹp đi theo.
Đi tuốt ở đàng trước là một thanh niên tóc dài, lúc này mang trên mặt một loại biểu tình như cười như không.
Anh ta làm cho mọi người có cảm giác nữ tính, thể nhưng không biết vì sao ai nấy đều thấy được anh ta tuyệt đối không dễ chọc.
Hơn nữa cách đó không xa lúc này có mười mấy người dáng vẻ là tay chân anh ta cũng đi tới, càng làm cho người đàn ông tóc dài cực kỳ khí phách.
Phác Tuấn Sơn vốn khí thể hung hăng lại càng hoảng sợ, cũng tinh hơn phân nửa rượu, vẻ mặt năng né không gì sánh được.
Mà lúc Phác Đại Đồng tay chân của Phác TuanSơn nhìn những người này sắc mặt lại hơi đối.
Vừa rồi lúc anh ta đến quầy bar đã đùa giỡn với một cô gái thoạt nhìn như bò lạc, mà giờ phút này cô gái đó lại ở bên trong dám người.
Tai những chỗ như quán bar, nguyên nhân lớn nhất gây ra xung đột cũng là vì đàn bà, giờ phút này câu nói này đã được xác minh tại đây.
"Rốt cuộc mấy người là ai?"
Tuy Phác Tuấn Sơn sắc mặt khó coi, nhưng nhớ tới mình là người Hàn Quốc, lúc này còn lớn giọng mở miệng nói: “Mấy người biết chúng tôi là ai không? Các người lại dám đập bình rượu? Hôm nay các người mà không cho chúng tôi một lời giài thích nói thì chuyện này không yên đâu!"
"Già ngu à? Mọi người đều là ở bên ngoài lăn lộn, mày còn ở chỗ này của tao giả ngu à? Cổ tình à?" vè mặt thanh niên tóc dài âm hiểm cười, thản nhiên nói: "Nếu đã dám làm thí sẽ dám chịu!"
"Chính là anh ta phải không?"
Thanh niên tóc dài chỉ vào Phác Đại Đồng hỏi.
Một cô gái thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn nói: "Đúng, chính là anh ta vừa mới đùa bỡn em."