Ngay lúc Phác Tuấn Sơn chân tay luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Đột nhiên mắt Nap Lan Tuấn Vũ sáng ngời, nhìn mấy người Lý Nhược Nam
Không thể không thừa nhận, mấy cô gái này dù có chút mùi vị phong trần nhưng da thịt dáng vẻ đều không tệ lắm.
Vừa nghĩ đến đây, Nạp Lan Tuấn Vũ thản nhiên nói: "ĐƯỢc rồi, hôm nay tâm tình ông mày tốt, cho chúng mày một cơ hội, nam cút đi, nữ ở lại hầu hạ ông mày!"
Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều là quả sợ hãi, hầu hạ cậu cả giang hồ e là không có dễ dàng như vậy, không tốt một tỉ cũng sẽ bị tàn hoa bại liễu.
Quan trọng nhất là, các cô đều rất quý trọng nhan sắc của mình, người thường không tư cách ngù với các cô.
Bây giờ mấy tên côn đồ sau lưng Nạp Lan Tuấn Vũkia đều ở đây liếm môi, nhờ đâu bị bọn họ... Vừa nghĩ vậy, mấy người Lý Nhược Nam sợ hãi cỰC độ.
"Các ngươi dừng quá đáng quá, Thượng Tinh tài phiệt chủng tôi cũng không phải dễ bắt nạt!"
Lúc này, một người khác theo sau Phác Tuấn Sơn theo bản năng mở miệng.
"Bốp.."
Lời còn chưa nói hết, Nap Lan Tuần Vũ đã đập một bình rượu xuống, người này trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.
Người Hàn Quốc luôn đều là nói hay hơn hát. Vào lúc nhìn thấy thằng khốn chân chính thì đều sơ hãi.
Phác Tuấn Sơn nhìn hai người nằm trên đất, lúc này cả người anh ta đều đang run rẩy.
"Không tối, dáng vẻ không tối, it nhiều cũng có chút khí chất, có tư cách theo mấy người anh em của tao."
Nap Lan Tuấn Vũ lười nhìn Phác Tuấn Sơn, mà là giơ tay bóp mấy cái trên mặt của Lý Nhược Nam,
"AnhLý Nhược Nam kinh hoàng lui ra phía sau, về mặt vừa sợ hãi vừa mong đợi nhìn Phác Tuấn Sơn, hi vọng anh ta có thể ở phía sau ray tay che chờ cho cô ta.
Chỉ tiếc, người vừa còn đang khoác lác là tinh anh của Hàn Quốc, lúc này sắc mặt khó coi không gì sánh dược, nhưng anh ta căn bản không dám ra tay, chỉ dám hơi chút nghiêng đầu, một ra về tôi không trông thấy.
Đôi mắt đầy chờ mong của Lý Nhược Nam biển thành thất vọng cùng tuyệt vọng, tưởng tượng đến kết quả của mình, cả người cô ta lào đảo nghiêng ngả.
Mà mấy người Quách An Nhiên cũng đều đã quá sợ hãi, tuy rằng các cô luôn luôn không
thương tiếc bản thân, nhưng nghĩ đến bản thân sẽ bị người ta luân phiên chà đạp thì mỗi một người đều là sợ đến không gi sánh được.
Lúc này, Nạp Lan Tuấn Vũ bỏ qua khuôn mặt của Lý Nhược Nam, tầm mắt rơi lên trên người Trịnh Tuyết Dương ở sau lưng Bùi Nguyễn Minh.
Bản thân Trịnh Tuyết Dương đã là người đẹp siêu cấp, hơn nữa về đẹp của cô còn thuan khiết không gì sánh được, giống như tiên từ trên trời, không hợp với bầu không khí tối tăm bản thiu ở trong quản bar này.
Nhưng khi cô đứng ở chỗ này, cho dù là tư thảikhuôn mặt hay là khí chất đếu tuyệt đối không phải là đám người Lý Nhược Nam có thể sánh được.
Nạp Lan Tuấn Vũ sững người, ngay sau đó anh ta lắc lắc đầu, đi thẳng về phía Trịnh Tuyết Dương, cười nói: "Không tối, không ngờ ở chỗ này còn có loại người đẹp như tiên từ thể này, đêm nay cô theo tôi là được, tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là đàn ông chân chính."
Vừa nói Nạp Lan Tuấn Vũ vừa đưa tay sờ lên mặt của Trịnh Tuyết Dương.
"Bốp..."
Kết quả, Nạp Lan Tuấn Vũ vừa vươn tay, Bùi Nguyên Minh đứng ở trước người Trịnh Tuyết Dương đã vung tay, một cái tát quăng thẳng lên trên mặt của Nạp Lan Tuần Vũ.
"Nề mặt mày mang họ Nạp Lan, mày muốn động vào người không liên quan đến tao thì tao không ngại."
"Nhưng muốn động vợ của tao thi mày muốn chết roi!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ mờ miệng, mang theo một loại khí thể không giận tự uy.
Mọi người khiếp sợ!
Âm thanh ổn ào bốn phía dường như đều ngưnglại trong giây phút này,
Mà Trịnh Tuyết Dương hơi sững sở, trên mặt có vẻ lo lắng, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm động. Cho dù thế nào, Bùi Nguyên Minh đều biết che ở trước người cô, thay cô che gió che mưa.
- -----------------