Bùi Nguyên Minh nhìn thấy sự uất hận và không cam lòng trong mắt Nạp Lan Tuấn Vũ.
Lúc này, anh vươn tay ra, vô nhe vào mặt Nạp Lan Tuấn Vũ, nhẹ nhàng nói: "Xem ra anh không phục nhí?" "Anh nghĩ rằng tôi lấy Nạp Lan Hoàng Chi ra để gây áp lực cho anh?" à?" "Nếu không thì tôi vốn không có tư cách thách thức với anh
Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh cười như không cười. Nạp Lan Tuấn Vũ gạt tay Bùi Nguyên Minh ra, vẻ mặt khó coi nói: "Cậu Bùi, một vừa hai phải thôi!"
Rõ ràng mặc dù Nạp Lan Tuấn Vũ không nói ra, nhưng lúc này, chính là anh ta nể mặt Nạp Lan Hoàng Chi, chứ không phải là bởi vì Bùi Nguyên Minh ngầu.
Bùi Nguyên Minh không nói nhảm với anh ta nữa, nhặt một chai rượu dưới mặt đất lên.
Đập mạnh vào đầu Nạp Lan Tuấn Vũ “xoảng" một tiếng.
Chai rượu vỡ tan, đầu Nạp Lan Tuấn Vũ chảy máu. Lúc này, anh ta hừ một tiếng, loạng choạng lùi lại vài bước về phía sau.
Ngay giây phút này trong lòng anh ta kìm nén một mồi lửa, nhưng Nạp Lan Tuấn Vũ không dám trút ra. “Cái này, là do anh không tôn trọng vợ tôi." "Xoảng." "Cái này, là do anh kêu mọi người cút hết ra ngoài để giớ "Xoảng." "Cái này, là bởi vì anh quá chướng mắt” tro." "Tôi đánh anh ba lần, anh rất khó chịu đúng không?" Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Nạp Lan Tuan Vũ nói.
Nạp Lan Tuấn Vũ nghiên răng đáp. "Coi như anh thật lòng, tuy rằng khó chịu thể nào, hiện tại cũng chỉ có thể nhịn, hoặc là có thể trở mặt muốn trả thù tôi, nhưng tôi bất khả chiến bại, anh thì tùy ý." "Chẳng qua tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, trước khi anh định tìm tôi để trả thù, tốt hơn hết anh nên đến hỏi Nạp Lan Hoàng Chi, rốt cuộc tôi là ai!"
Bùi Nguyên Minh cười nói.
Nạp Lan Tuấn Vũ nghiến răng trả lời: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng!” "Thôi, đi hỏi đi, còn nữa, nhớ phải thả đám người vợ tôi ra." Bùi Nguyên Minh nói. Nạp Lan Tuấn Vũ lúc này chỉ có thể cử người đi giải quyết.
Sau đó, Nạp Lan Tuấn Vũ dẫn theo một đám người, chật vật rời đi....
Lúc này quán bar Hoàng Gia có vẻ yên tĩnh hơn một chút, không ít người nhiều chuyện nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, đều đang dò xét xung quanh, muốn biết rốt cuộc sự việc sẽ được giải quyết như thế nào.
Bước ra
khỏi quán bar, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy mười mấy người đứng ở lối vào bãi đậu xe, những người này là cùng hội với Phác Tuấn Sơn.
Hơn nữa Trịnh Tuyết Dương cũng có mặt trong đám đông với vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam và những người khác đều cảm thấy vui mừng vì mình còn sống sót.
Rõ ràng, Nạp Lan Tuấn Vũ cũng không làm gì họ.
Lúc này, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước ra, đám người tại hiện trường đều sửng sốt.
Trịnh Tuyết Dương càng kinh ngạc, nhanh chóng chạy tới: "Bùi Nguyên Minh, anh không sao chứ?"
Còn Phác Tuấn Sơn và những người khác cũng nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ anh lại bình an vô sự. "Vừa rồi em có gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng tín hiệu ở nơi này không tốt, em muốn rời đi, nhưng đám người kia lại không cho."
Sự lo lắng hiện lên trong mắt Trịnh Tuyết Dương. “Nạp Lan Tuấn Vũ có đánh anh không? Anh có bị thương không?"
Trịnh Tuyết Dương kiểm tra vết thương trên người Bùi Nguyên Minh với vẻ lo lắng, cho dù tính cách của cô rất quật cường, nhưng lúc này cô giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Bùi Nguyên Minh cảm nhận được hương thơm ấm áp trong vòng tay, nhìn khuôn mặt nước mắt rưng rưng của Trịnh Tuyết Dương, đây chẳng khác gì lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên.
Lúc này, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: "Vợ à, em đừng khóc, anh không sao mà” “Hơn nữa bọn chúng cũng không đánh anh."
Trịnh Tuyết Dương cảm thấy áy náy: “Đều là lỗi của em, tối nay em không nên để anh tới đây” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không, cũng may tối nay em cho anh tới đây, như vậy anh mới giúp em che gió chắn mưa." “Hơn nữa, chồng bảo vệ vợ không phải là chuyện bình thường sao?” “Tóm lại, tất cả mọi người không sao là tốt rồi."