*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ phút này Nạp Lan Tuấn Vũ đã tâm phục khẩu phục Bùi Nguyên Minh rồi.
Anh ta hấp tấp bê mười mấy món đồ cổ mà vừa rồi Bùi Nguyên Minh chọn đi tới, hạ thấp người nói: “Anh Bùi, anh chuẩn bị chơi như thế nào?”
Bùi Nguyên Minh tiện tay lấy một cái bình sứ thanh hoa ở trong đó ra, lạnh nhạt chỉ vào nhãn hiệu, nói: “Sứ thanh hoa đời nhà Thanh, giá niêm yết một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, đúng là có thể coi như đồ tốt, nhưng mà.
”
“Choang.
Một tiếng vang giòn.
Bùi Nguyên Minh trực tiếp đập cái bình sứ thanh hoa này xuống đất.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hơi sững sờ, đây là có ý gì.
Bùi Nguyên Minh tiện tay nhặt cái đế hình tròn từ trong đống mảnh sứ vỡ ra, thản nhiên nói: “Nhưng mà bản thân cái bình sứ thanh hoa này không hề đáng tiên, thứ đáng tiên chính là đồ ở trong này.
”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh liền tách cái đế hình tròn ra thành hai nửa.
Ngay lập tức liên thấy được bên trong cái đế là một không gian trống không, ở trong đó lại bị người ta giấu một thứ giống
như ngọc thạch, nhưng cũng không phải ngọc thạch.
“Cố vấn Bùi, đây là.
" Tất cả mọi người rất hiếu kì.
mờ mịt.
" “Đơn giản là bởi vì người giấu ngọc năm đó đã bôi đất sét trắng lên lớp ngoài cùng của nó, sau đó lại nung vào trong đế, mà có thể bóp nát tâng ngoài của nó!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh dùng sức lên tay phải, chỉ thấy tầng ngoài của ngọc Thái Tuế xuất hiện từng vết rách, một lát sau đã để lộ ra một viên ngọc thạch trong suốt vô cùng sạch sẽ, bên trong có đường vân giống như mạch máu.
“Cái gì? Thật sự là ngọc Thái Tuế trong truyền thuyết sao?”
“Thứ này có giá mấy trăm tỷ đấy chứ?”
“Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu mua được thứ mấy trăm tỷ, ánh mắt của cố vấn Bùi quá sắc sảo!”
Một đám người trong nghề đồ cổ đều nghị