Giang Văn Huy cười khinh, nói: “Anh không cần cảm ơn tôi, vì dù giờ anh có đi thì tôi cũng sẽ nói với người nhà họ Trịnh rằng nhà họ có một tên trộm, đến đây còn làm bẩn mắt tôi. Chuyện này nhà họ Trịnh không cho tôi một câu trả lời e là không được đâu.”
“Dĩ nhiên tôi cũng có thể cho anh một cơ hội. Chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin, tôi có thể bỏ qua, thế nào?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt không trả lời.
Chỉ là anh còn chưa đáp lại thì La Văn Thăng đứng bên cạnh cũng không nhịn được: “Cậu Huy, cậu bị khùng hả?” . ngôn tình hay
La Văn Thăng vốn dĩ có lòng muốn kết giao với Bùi Nguyên Minh nhưng vẫn chưa có cơ hội. Lần này mời Bùi Nguyên Minh tham gia buổi đấu giá của nhà đấu giá Vân Hòa, chẳng qua chỉ vì ông ta thấy hơi áy náy mà thôi.
Trước đây vì cho rằng Bùi Nguyên Minh sống khiêm tốn nên La Văn Thăng vẫn tiếp tục quan sát, nhưng nghe đến có người gọi mình là ngốc thì ông ta không nhịn được nữa.
“Tổng giám đốc Thăng, sự có mặt của tên ở rể này chẳng lẽ không làm bẩn mắt tôi sao?” Giang Văn Huy coi đó là chuyện đương nhiên. Anh ta biết La Văn Thăng nhưng dì Trân chồng lưng cho anh ta cũng là một nhân vật lớn thủ đô. Nói cách khác, Giang Văn Huy coi thường người làm tổng giám đốc ngân hàng ở một thành phố cấp tỉnh như La Văn Thăng. Nhất là lúc này La Văn Thăng dường như muốn đứng ra bảo vệ Bùi Nguyên Minh, anh ta càng khó chịu hơn.
Theo anh ta, chính Bùi Nguyên Minh đã khiến anh ta rơi vào tình trạng ăn bám đến mức này. Không tìm được cơ hội giết chết Bùi Nguyên Minh, anh ta không nuốt trôi được cục tức này. Hôm nay vừa có thể giết chết Bùi Nguyễn Minh, vừa có thể làm quen với Đặng Nhã Lan từ thủ đô, không chừng có thể nhân cơ hội thoát khỏi bà dì Trân bắt anh uống thuốc hàng đêm, lại còn có thể
sống dựa vào cô thiên kim vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi nay, anh ta phải cố gắng hết mức có thể thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Văn Huy thật sự tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm La Văn Thăng, nói: “Tổng giám đốc Thăng, người khác sợ ông là tổng giám đốc ngân hàng, nhưng tôi không sợ đâu. Ông nói hay thì gọi là tổng giám đốc, nói khó nghe thì là thủ quỹ. Nếu không phải những người giàu có chúng tôi gửi tiền vào ngân hàng của ông thì ông lấy đâu ra tư cách mà tác oai tác quái? Tôi cũng là khách quý của ngân hàng thương mại của ông, ông thử làm gì tôi đi? Dám làm gì tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển thẳng tiền của nhà họ Giang đi nơi khác, để cho ông tự giải quyết mọi hậu quả đi!”
“Bốp..”
Giờ phút này La Văn Thăng thật sự nổi giận. Những người như ông ta vốn lòng dạ thâm sâu, nhưng giờ một đứa con cháu của gia tộc hạng ba lại dám đe dọa ông ta? Ông ta gần như theo phản xạ mà tát Giang Văn Huy một cái.
Tiếng tát vang lên, mặt Giang Văn Huy ngay lập tức sưng vù, người ngoài vừa nhìn vào đã thấy đau rồi.
“Ông…” Giang Văn Huy ôm mặt, suýt chút nữa thì phát khóc. Chuyện gì thế này? Cái ông La Văn Thăng này không sợ ảnh hưởng xấu sao? Thật sự dám đánh mình? Hơn nữa còn đánh đau như vậy, cái tát này suýt chút nữa đánh ngất mình luôn rồi.
“Cậu Huy, kết thúc chuyện này đi.” Đặng Nhã Lan từ đầu đến cuối không mở miệng đột nhiên lên tiếng nói câu này, sau đó tự đi về phía phòng đấu giá.
Mặc dù Đặng Nhã Lan không biết bối cảnh Giang Văn Huy nhưng cô ấy biết La Văn Thăng là người thế nào. Gia đình họ La ở thủ đô cũng không phải một dòng họ dễ động đến.