Không đợi Trịnh Tuyết Dương bão, Bùi Nguyên Minh đã lên một bước, lạnh lùng nói: "Cút!" Quách Tuấn Anh nâng mắt, nhìn Bùi Nguyên Minh nói: thế? Tức giận sao? Không phải tôi chỉ cho hai người một lựa chọn, hai người được lựa chọn bất kỳ mà."
Bùi Nguyên Minh đột nhiên giơ chân đạp Quách Tuấn Anh ngã xuống đất, lạnh lùng nói: "Tôi chọn em gái anh!”
Gương mặt Quách Tuấn Anh lập tức trở nên vặn vẹo, rõ ràng là anh ta không thể ngờ tới vậy mà Bùi Nguyên Minh dám ra tay trong trường hợp như vậy.
Trên mặt anh ta xuất hiện cười mỉa dữ tợn: Bùi kia, chuyện này sẽ không để yên người phụ nữ này của mày, ông đây chơi chắc rồi! Mày không bảo vệ được đâu!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Mày nói lại lần nữa xem!” Quách Tuấn Anh cười âm trầm: "Người phụ nữ này, tao ngủ chắc rồi!”
Bùi Nguyên Minh đá một cái đá bay Quách Tuấn Anh. Bây giờ động hấp dẫn người bên ngoài, một đám vệ sĩ của Quách Tuấn Anh đều xông vào.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, tiếp tục tiến lên trước. "Bùi Nguyên Minh, anh đừng kích Trịnh Tuyết Dương bị dọa sợ.
Lần này tới đã nói không được gây chuyện, kết quả lại gặp chuyện không may.
Lúc này mấy vệ sĩ của Quách Tuấn Anh xông tới, nhưng mà những người này không sử dụng được nửa chiêu dưới tay Bùi Nguyên Minh.
Một lát sau, Quách Tuấn Anh bị Bùi Nguyên Minh giảm dưới lòng bàn chân. “Họ Bùi kia, mày có thể dánh người xem như mày lợi hai, nhưng mày dám giết tao không?" Trên mặt Quách Tuấn Anh là nụ cười điên cuồng. "Mày không dám!" "Bởi vì nếu tao chết ở đây, người nhà của mày, bạn bè của mày, toàn bộ những người mày quen đều phải chôn cùng với tao!" "Mà mày không giết tao, tao nhất định sẽ giết chết mày!” "Bùi Nguyên Minh, mày muốn lựa chọn thế nào?"
Bùi Nguyên Minh năm chặt lấy cổ Quách Tuấn Anh, chậm rãi nâng anh ta lên, nhìn Quách Tuấn Anh một lát xong, Bùi Nguyễn Minh vung tay một cái, ném Quách Tuấn Anh lên trên mặt đất. Mục đích tới buổi đấu giá hôm nay, là mang đi ba quốc bảo, nhất là binh phù kia.
Cho dù thế nào thứ này cũng không thể rơi vào tay của người Băng Quốc.
Cho nên vào lúc này, Quách Tuấn Anh vẫn không thể chết được.
Nhìn Quách
Tuấn Anh lảo đảo đứng dậy, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Bảo người của mày chuẩn bị thu tiền, tao muốn mang ba quốc báo kia đi." “Mang đi?” Vẻ mặt Quách Tuấn Anh cười nhạo: “Mày mang đi được sao? Đó không phải là bảy trăm nghìn, mà là bảy mươi nghìn tỷ!” “Họ Bùi, mày quá coi trọng mình rồi! Mày thật sự cho rằng mình là người có tiền sao?" "Mày.."
Ngay sau đó, một tấm thẻ vàng đen được ném lên mặt Quách Tuấn Anh,
Quách Tuấn Anh liếc mắt nhìn qua, ngay sau đó sắc mặt anh ta thay đổi.
Thẻ vàng đen!
Thẻ vàng đen mức độ vô hạn trong truyền thuyết sao?
Sau lưng tên cố vấn Bùi này, rốt cuộc là ai?
Quét thẻ xong, Bùi Nguyên Minh ngồi xổm người xuống, cầm lấy thẻ vàng đen vỗ lên mặt Quách Tuấn Anh, thản nhiên nói: “Họ Quách, mày nên cảm thấy may mắn, tối nay tao chỉ muốn mang quốc bảo đi, cho nên tao mới không giết mày!" "Nếu mày thông minh mà nói, tốt nhất là sau này đừng xuất hiện trước mặt tao” "Bởi vì tao sợ tao sẽ không nhịn được giết chết mày!" Ngồi lên trên xe, Trịnh Tuyết Dương vẫn đang ở trạng thái mơ hồ như cũ. "Chồng à, sao anh có thể có thẻ vàng đen trong truyền thuyết? Hơn nữa một lần quẹt luôn bảy mươi nghìn tỷ?" “Quan trọng nhất chính là, rõ ràng là đồ cổ nhà họ Quách đang lừa gạt, sao anh còn đồng ý?”
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Vợ à em yên tâm đi, số tiền này bọn họ không mang đi được đâu" “Chuyện chúng ta phải làm hiện giờ, là đưa ba thứ này về hệ thống quản lý Văn Ngoạn, đây là quốc bảo, tuyệt đối không thể để lưu lạc." "À."
Trịnh Tuyết Dương hiểu được đại khái, chuyện hôm nay hắn là được chính phủ tán thành, chẳng trách Bùi Nguyên Minh có thể bình tĩnh như vậy.
- -----------------