Dã Khuyển sửng sốt một lát, nhưng anh ta nhanh chóng kịp phản ứng, mỉm cười: "Cuồng vọng tự đại, tôi biết chỗ dựa của cậu là Đường Nhân Đồ, là Ngô Kim Hổ!" "Chỉ tiếc vì dụ Đường Nhân Đồ đi, hiện giờ bên tiền tuyến bộ binh Đà Nẵng có khác thường, Đường Nhân Đồ không thể không đi xem" “Còn bên Ngô Kim Hổ, nói không chừng bây giờ anh ta tự thân khó bảo toàn!"
Trên gương mặt Dã Khuyến lộ ra nụ cười tàn nhẫn. "Đường Chiến Thần chúng tôi có thể dụ rời đi, Ngô Kim Hồ chúng tôi có thể trực tiếp cho người giết chết anh ta!” "Các anh em của tôi đều đã nhìn chăm châm anh ta mấy ngày, hiện giờ có hơn trăm người bao vây anh ta ở trong xe rồi." Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiển: "Hơn một trăm người? Các anh biết rõ lai lịch thật sự của Ngô Kim Hổ không?" "Tuy anh ta là quân sĩ xuất ngũ của Đường Đao Doanh, nhưng bất cứ một người nào do Đường Đao Doanh huấn luyện ra, đều có cấp bậc binh vương." “Gần một trăm người, không ngăn được anh ta đâu."
Dã Khuyển lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, cậu đừng khờ dại, cậu nghĩ rằng tôi ngay cả chuyện này cũng không điều tra rõ ràng sao?" "Đám người của chúng tôi đều là đại binh Băng Quốc xuất ngũ, tuy đều không phải là binh vương, nhưng cả đám đều là mãnh tướng số một!" "Ngô Kim Hổ giỏi võ thì thế nào chứ? Anh ta có thể đánh lại được nhiều người như vậy chắc!" "Anh cho rằng anh ta là Đường Chiến Thần sao?" "Cho dù là Đường Chien Thần đến đây, chúng tôi cũng có người cấp Chiến Thần ngăn cản được anh ta!” "Huống chi cho dù là Đường Nhân Đồ hay là Ngô Kim Hổ, sống hay chết đều không quan trọng đối với chúng tôi." “Người chúng tôi muốn giết là thế tử Minh cậu, chỉ cần cậu chết, Dương Thành thậm chí là cả Đà Nẵng sẽ như rắn mất đầu, đến lúc đó, nơi này là thiên hạ của chúng tôi rồi!" Dã Khuyển nói xong những lời này, vẻ mặt đắc ý, những huyện tương tự anh ta làm nhiều lắm rồi. Chỉ là một thể tử Minh, anh ta sẽ không quá mức để vào Lúc này vẻ mặt Lý Anh Kiệt thay đổi mấy lần, che chở
Bùi mất.
Nguyên Minh nói: "Các người đừng có mà làm bậy, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”
Tuy anh ta biết Bùi Nguyên Minh có võ, nhưng vấn đề là đối mặt với đám người liều mạng này, Lý Anh Kiệt vẫn cảm thấy có chút lo lắng. "Báo cảnh sát?"
Trên gương mặt Dã Khuyến đều là trào phúng: "Các người cứ việc báo cảnh sát, nhưng mà gọi được người tới đây, tôi cắt đầu cho cậu làm quả bóng chơi!”. Đam Mỹ Sắc
Lý Anh Kiệt lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi.
Tín hiệu di động ở khu vực này bị làm nhiều sóng rồi! "Được rồi, nói lời vô nghĩa tới đây thôi, tôi tiễn hai người ra đi!" "Thể tu Minh, hi vọng kiếp sau cậu đừng trêu chọc Băng Quốc chúng tôi nữa!" “Bởi vì cậu không xứng!"
Dã Khuyển hơi nhếch miệng cười mia, sau đó vung tay lên. Chỉ trong nháy mắt, hơn ba mươi người đàn ông đeo khẩu trang, mặc trang phục nguy trang im lặng không một tiếng động tới gần,
Những người này đều lấy con dao bổ dưa hấu từ sau lưng ra, trên gương mặt tràn ngập sát ý.
Mà Dã Khuyến cũng rút một khẩu súng ở bên hông ra, vẻ mặt lạnh lùng nhắm ngay vị trí của Bùi Nguyên Minh.
Rất rõ ràng, nếu ba mươi quân sĩ xuất ngũ này thất bại, anh ta không ngại vi phạm lệnh cấm ở Dương Thành, chỉ cần có thể giết Bùi Nguyên Minh.
Nhìn mọi người từng bước ép sát, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng như cũ: “An Tiến Bình đúng là khiến tôi thất vọng, chút thủ đoạn nhỏ đó mà muốn đổi phó tôi, e rằng chưa tinh ngủ đúng không?" "Tốc độ nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian của tôi." Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không để đảm bọn họ vào mắt, Dã Khuyển thản nhiên nói: "Làm bộ làm tịch, lên!" Lúc này ba mươi người cùng xông lên, dao bổ dưa hấu lóe lên ánh sáng. "Bùm.."
Ngay sau đó, chỗ cửa, một đám tay chân mặc âu phục màu đen không tiếng động xông vào.
- -----------------