*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Tuấn Hào vừa mới nói xong, lập tức thấy được mười mấy đồng bạn ở phía sau anh ta đều đứng dậy, cả đám như hổ rình mồi nhìn Trịnh Tuyết Dương.
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi đổi, nhưng mà cô trải qua không ít chuyện, đã trưởng thành dần theo từng ngày.
Cô nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không biết tên chông vô dụng của tôi đắc tội anh Bạch chỗ nào?”
“Vô dụng?”
Bạch Tuấn Hào “xùy”
một tiếng bật cười.
“Chồng cô còn hơn cả trâu, sao có thể nói anh ta vô dụng chứ?”
“Dù sao ngay cả tôi mà cũng dám hãm hại, anh ta thực sự trâu bò hoặc là quá ngu ngốc.”
“Rốt cuộc chồng tôi đã làm gì anh?”
Trịnh Tuyết Dương thản nhiên nói.
Nghe thấy thế, khóe mắt Bạch Tuấn Hào giật giật.
Chu Chính Nghĩa cách anh ta không xa lập tức che mông theo bản năng, vẻ mặt oán hận.
Hai bọn họ đều là cậu chủ nổi tiếng, nhưng mà tối hôm qua vậy mà lại chịu thiệt lớn như vậy trong tay Bùi Nguyên MinhI Quan trọng nhất chính là, còn không thể nói cho người khác biết rốt cuộc hai bọn họ chịu thiệt như thế nào! Bực bội! Bực bội tới cực hạn.
Trịnh Tuyết Dương không nhắc tới chuyện này thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này Bạch Tuấn Hào gần như sắp bùng nổ.
Lúc này vẻ mặt anh ta phát lạnh, nói: “Tổng giám đốc Trịnh, chúng ta nói ngắn gọn đi!”
“Nếu tối nay gọi cô tới đây, chuyện này chắc
chắn phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng!”
“Bây giờ tôi cho cô một chủ ý!”
“Thứ nhất, gọi điện thoại cho chồng cô tới, tôi tự mình đánh gãy chân anh tai”
“Thứ hai, gọi em gái cô, tối nay cùng hầu hạ tôi ở khách sạn Wilson!”
“Làm hai chuyện này xong, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện!”
“Nếu không làm được, vậy cô và Bùi Nguyên Minh cùng đợi chết đi!”
Trịnh Tuyết Dương nghe thầy thế cười mỉa, nói: “Anh Bạch, tuy tôi không biết giữa anh và Bùi Nguyên Minh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mong anh tôn trọng người ta một chút!”
“Tôn trọng sao?”
Bạch Tuấn Hào cười mỉa một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi là cậu hai nhà họ Bạch ở Tô Hàng, ba nuôi của tôi là Sở Văn Trung người của Long Môn ở thủ đô!”
“Ông đây có bối cảnh như vậy, còn cần tôn trọng cô sao?”
Nghe thấy thế, mấy gái tiếp khách xinh đẹp ở xung quanh đều lộ ra nụ cười khinh thường.
Trịnh Tuyết Dương này đúng là thú vị, chỉ là tổng giám đốc của một công ty bình thường mà
- -----------------