Sắc mặt của Triệu Lan Hương đột nhiên thay đổi, cô ta đúng là khá hứng thú với Tô Hoài Bão, nhưng đáng tiếc là anh ta lại rất si mê Trịnh Tuyết Dương, còn với cô ta thì lại chẳng có gì gọi là dịu dàng cả. Đây là nỗi đau trong lòng cô ta, nếu không phải vậy thì cô đã tấn công người đàn ông đẹp trai giàu có Tô Hoài Bão giàu này rồi, đâu đến lượt Trịnh Tuyết Dương được giới thiệu nữa.
“Bùi Nguyên Minh, thứ mà vợ anh muốn anh chẳng thể cho được. Anh đừng giả vờ ở đây nữa được không? Nhìn thấy anh thật khó chịu!” Triệu Lan Hương hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
“Bùi Nguyên Minh, Triệu Lan Hương, hai người bớt lời một chút đi.” Trịnh Tuyết Dương nhìn cảnh này cũng phải đau đầu. Trước giờ Triệu Lan Hương luôn không thích Bùi Nguyên Minh, trước kia Bùi Nguyên Minh không có nói lại nên cô ta nói vài câu cũng không sao. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh rõ ràng đã khác trước, Triệu Lan Hương càng nói lại càng bí.
Tô Hoài Bão ở một bên đột nhiên mỉm cười, vừa định nói cái gì thì bỗng nhiên có mấy giọng nói vang lên:
“Chín triệu đô!”
“Mười một triệu đô!”
“Mười hai triệu đô!”
Tô Hoài Bão không có thời gian để giả vờ, chỉ một tích tắc thôi mà giá trị của Ngôi Sao Vĩnh Hằng này đã sắp tăng gấp đôi.
“Chuyện gì vậy?” Tô Hoài Bão có chút bối rối, đám phụ nữ này quá điên cuồng rồi? Đúng là kim cương vừa đẹp vừa sang thật nhưng đó cũng chỉ là một viên kim cương thôi mà, sao lại trả nhiều tiền đến như vậy?
Nhưng vừa rồi anh ta đã khoe khoang hơi lố, nếu như không thể lấy được chiếc nhẫn kim cương này …
Nghĩ đến đây, Tô Hoài Bão cảm thấy da đầu có chút tê dại nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười hai triệu… một trăm năm mươi nghìn đô la!”
“Thưa quý khách, giá khởi điểm của chúng ta là một triệu năm trăm nghìn đô la, chỉ tăng thêm một trăm năm mươi nghìn đô thì không hợp lệ.” Nữ nhân viên chủ trì hội đấu giá kia kín đáo nhắc nhở.
“Haha!”
Cô ấy vừa dứt lời thì toàn bộ phòng đấu giá đều truyền đến một loạt tiếng cười.
Nhà đấu giá Vân Hòa này là nơi nào? Lúc này, nhiều người đã chú ý tới cách thức ra giá của Tô Hoài Bão, không ít người đã nhận thấy Tô Hoài Bão đang thiếu tự tin, không thể nào tăng thêm tiền được nữa, nếu không thì đã không đến mức mất bình tĩnh như vậy.
Sắc mặt Tô Hoài Bão trông rất xấu, mặc dù là gia đìnhanh ta đúng là có tiền nhưng tiền đô la Mỹ trên tay anh ta cũng không nhiều, không thể tiêu xài vô giới hạn được.
Ngay lúc sắc mặt của Tô Hoài Bão thay đổi thì Đặng Nhã Lan, người đang ngồi ở hàng đầu tiên, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhấp nhẹ đôi môi hoa anh đào của mình và nói: “Mười bốn triệu đô la!”
“Mười bốn triệu đô la! Cô gái này ra giá mười bốn triệu đô la!” Nữ chủ trì trở nên phấn khích.
Cô ấy biết rằng lúc đấu giá sẽ được trích phần trăm, tuy chỉ là một phần trăm thôi nhưng với giá này cô ấy đã có hoa hồng hơn một trăm nghìn đô la rồi, rất nhanh có thể mua được một căn hộ, sao mà không kích động
được.
Cùng lúc đó, rất nhiều người trong hội trường đều nhìn thấy Đặng Nhã Lan là người ra giá. Đây là một cô gái có thẻ vàng đen, hầu như không có tầng lớp thượng lưu nào ở Đà Nẵng không biết đến cô ấy, mà lúc này cô ấy đã mở miệng, có nghĩa là cô đã quyết tâm lấy bằng được chiếc nhẫn kim cương này. Những người ở phía sau muốn cạnh tranh với cô ấy cũng không có khả
năng cạnh tranh được. Về phần Tô Hoài Bão, anh ta đang đứng bất động giữa phòng, đứng không được mà ngồi cũng không xong. Nếu tiếp tục ra giá, anh ta chỉ có thể lên mười lăm triệu đô! Mười lăm triệu đô đấy! Anh ta dám chắc rằng nếu mình bỏ ra số tiền này để mua một chiếc nhẫn kim cương, về đến nhà ông sẽ đánh chết anh ta! Hơn nữa còn sẽ chọc giận nhà họ Đặng, chuyện này đúng là…
Trịnh Tuyết Dương ngồi bên cạnh thấy cảnh này thì nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Bão, thật sự anh không cần mua chiếc nhẫn kim cương này đâu, tôi không nhận, mua cũng vô dụng.”
Nhưng Trịnh Tuyết Dương biết hiện tại cô không đủ tư cách mua chiếc nhẫn này, không chỉ cô mà ngay cả nhà họ Trịnh cũng không thể có nhiều tiền mặt như vậy.
Về phần Tô Hoài Bão, cho dù anh ta có mua được chiếc nhẫn đó thì cô cũng không nhận, dù sao cô chưa muốn ly hôn với Bùi Nguyên Minh.
“Tuyết Dương, nếu như cô không thích thì thôi bỏ đi, nhưng lát nữa nếu như cô thích cái gì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ mua bằng được cho cô.” Tô Hoài Bão âm thầm thở ra một hơi, lặng lẽ xuống đà, lén lau mồ hôi lạnh. Nếu như Trịnh Tuyết Dương nói thích thật thì anh ta không biết phải làm sao bây giờ.
“Hahaha… Xin lỗi, nhưng mà tôi không nhịn được…” Bùi Nguyên Minh không khỏi bật cười: “Thật sự tôi không muốn cười đâu, nhưng cái anh chàng nghèo rớt này, anh muốn giả vờ thì đừng giấu đầu hở đuôi như vậy chứ, đừng có mà bỏ dở giữa chừng được không? Nếu không có tiền thì đừng có mà khua môi múa mép như vậy chứ?”
Lúc này Bùi Nguyên Minh thật sự nhịn không nổi nữa. Người đàn ông này
có vấn đề về não sao? Dựa vào chút tài sản đó mà cũng học đòi người khác đấu giá? Đây là lần đầu tiên anh ta tới chỗ này à? “Có gì đặc biệt mà anh lại cười!” Tô Hoài Bão tức giận: “Bất kể như thế nào, tôi còn có thể đưa ra được mấy triệu đô nữa! Còn anh? Đừng nói mấy triệu đô, anh có lấy được nổi mấy trăm đô không!”
“Bùi Nguyên Minh, anh là đàn ông lại chạy tới làm con rể nhà người ta, không thấy xấu hổ sao? Tôi nghe nói anh ở nhà họ Trịnh không bằng một con chó mà còn dám học đòi sủa loạn ở bên ngoài à? Rốt cuộc là anh có đầu óc hay không, còn muốn thể hiện là ta đây vẫn tồn tại à?”
Giờ đây Tô Hoài Bão đã hơi phát điên, bị người ở rể như anh trêu chọc hai lần, anh ta đã nổi điện đến mức hơi muốn giết người.