“Không cần đi sao?”
“Cậu nghĩ mình là ai? Cậu là tổng giáo đầu trong truyền thuyết sao?”
“Còn muốn khiến tôi không đi ra khỏi được Đà
Nẵng sao?”
Có lẽ lúc này Lý Vân Thiện đã tìm được chỗ dựa vững chắc, nên vô cùng hung hãn. “Họ Bùi kia, cậu hết lần này tới lần khác đối nghịch với người của tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi, còn hại chết hai đứa con trai của tôi, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
“Tôi vốn muốn khiến cậu phá sàn trước, khiến cậu sống không bằng chết!”
“Nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi!”
“Không phải là cậu rất trâu bò sao? Không phải là cậu rất giỏi võ à?”
“Tôi nói cho cậu biết, tôi đã mời người đứng đầu Taekwondo Băng Quốc chúng tôi tới: Ông Phác Việt Bân! Một tay của ông ấy đủ để tran áp cậu!”
“Ông Phách sắp đến đây, ông ấy sẽ tự minh ra mặt khiêu chiến cậu, đấu một choi một với cậu!”
“Có thể chết trong tay ông Phác, là phúc của cậu đây!”
“Còn môn chủ Long, ông ta có thể che cho cậu, chẳng lẽ ông ta còn có thể ra tay thay cậu?”
Lý Vân Thiện bị nín hòng rồi.
Hôm nay ông ta bắt tay Quách Tuấn Anh, Bùi Văn Kiên mà đến, hạ quyết tâm muốn ra tay từ thị trường chứng khoán, giẫm chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà không thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh lại có thể phản kích lại.
Nếu là như vậy, ông ta không chơi nữa!
Ông ta quyết định trực tiếp giẫm chết luôn!
Vừa nghĩ tới đây, Lý Vân Thiện đắc ý nhìn di động: “Ngay vài phút trước, tôi đã gửi định vị cho ông Phác!”
“Họ Bùi, cậu sẽ chết nhanh thôi!”
Người đứng đầu Taekwondo Băng Quốc, Phác
Việt Bân sao?
Bùi Nguyên Minh tốn rất nhiều sức lực, mới nhở toi một người như vậy.
Hình như còn là tổng huấn luyện viên của quân đội Băng Quốc? “Lý Vân Thiện, nơi này là địa bàn của Đại Ha chúng tôi, tôi khuyên ông đừng tùy ý làm bậy, mời ông trở về cho.”
“Nếu không thể từ Minh ra tay giết ông, tôi cũng không tiện ngăn cản.”
Vẻ mặt Long Nhật Minh lạnh nhạt nói.
Khóe mắt Lý Vân Thiện giật giật, ông ta dám đấu lại Bùi Nguyên Minh, nhưng tuyệt đối không dám đấu lại Long Nhật Minh.
Thân phận của vị này rất cao, ông ta là vương thực sự của giới hắc bạch Đại Hạ!
Người như vậy, nói câu đầu tiên có thể khiến tài phiệt Thượng Tinh ở tinh Tam Lăng tan thành mây khói, cho nên Lý Vân Thiện không muốn đắc tội ông ta! “Bùm…”
Ngay sau đó, một chiếc xe Rolls – Royce gào rít mà tới, đỗ
trước đám người.
Lúc thầy biển số xe, gương mặt trắng xanh của Lý Vân Thiện mừng rỡ như điên: “Ông Phác, cuối cùng ông cũng tới chủ trì lẽ phải rồi!”
“Nếu không tài phiệt Thượng Tinh chúng ta sẽ bị bắt nạt tới chết!”
“Tôi đã thay ông hạ chiến thư khiêu chiến Bùi Nguyễn Minh rói!”
“Ông nhất định phải tự tay đánh chết cậu ta, không cần nề mặt tôi!”
Lúc Lý Vân Thiện luôn lên nhảy xuống đi tới, vẻ mặt Phạc Việt Bân thản nhiên, giống như thần tiên đi xuống.
Nhìn Lý Vân Thiện lúc này vô cùng kích động, Phác Việt Bân lạnh lùng nói: “Đại diện Lý, ông là người có thân phận lớn ở Băng Quốc chúng ta, sao có thể làm việc kích động như thế.”
“Bất cử kẻ nào dám can đảm uy hiếp ông, dám can đảm ức hiếp ông, đều có Phác Việt Bân tôi làm chỗ dựa vững chắc cho ông!”
“Nào nào nào, ông nói cho tôi biết, là ai muốn gây sự với Băng Quốc chúng ta.”
“Để tôi nói cho kẻ đó biết, núi cao bao nhiêu, nước sâu bao nhiều!”
Sau khi nói xong, Phác Việt Bân để hai tay ở sau lưng, nhìn về phía cửa tập đoàn Thiện Nhân,
Lot vào tầm mắt đầu tiên, là Long Nhật Minh. Nhìn thấy Long Nhật Minh ở đây, đôi mắt Phác Việt Bân mở to!
Long Nhật Minh?
Vậy mà là Long Nhật Minh?
Cấp bậc như bọn họ, trên cơ bản là quen nhau.
Mà Long Nhật Minh từng là đại trường lão của bộ binh khó đối phó cỡ nào, Phác Việt Bân lại càng biết rõ.
Nhưng mà giống như nhìn thấu tâm tư của Phác Việt Bân, Long Nhật Minh thản nhiên nói: “Ông Phác đúng không? Ông yên tâm đi, Băng Quốc các ông đã hạ chiến thư với vị này, như vậy tôi sẽ không nhúng tay…”
Các ông tự tiện…”
Sau khi nói xong, Long Nhật Minh lùi sang một bên, Phác Việt Bân nhìn qua theo bản năng.