Đến lúc này, tập đoàn Thiện Nhân đưa ra thi trường là chuyện đã định,
Trịnh Tuyết Dương ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Minh, về mặt có chút phức tạp, một lát sau thờ dài một hơi nói: “Hóa ra lúc trước anh đều nói thật.”
“Anh là thể tử Minh!”
Lúc này, giọng nói của Trịnh Tuyết Dương dịu dàng trước nay chưa từng có, trong lòng cũng có hận thức hoàn toàn mới đối với Bùi Nguyên Minh.
Trước đây cô cảm thấy chồng minh cái gì cũng tốt, chỉ là thích nói mạnh miệng.
Nhưng mà lúc này cô mới hiểu được, những lời Bùi Nguyên Minh nói đều là sự thật. Nếu lúc trước mình tin tưởng anh, quan hệ giữa hai người, chỉ sợ sớm đã tiến triển cực nhanh. “Có phải là thế từ hay không, đều không có bất cứ ý nghĩa gì.”
“Ở trước mặt em, anh vĩnh viễn đều là ở rể nhà họ
Trịnh.” Bùi Nguyên Minh uống một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh. “Nhưng mà lúc trước em hiểu lầm anh rất sâu, cũng không thể trách em, dù sao lúc anh bị ép rời khỏi Dương Thảnh, cho dù có rất nhiều bố trí, nhưng bản thân thật sự không có một xu.”
“Cho nên em cũng không cần có trách nhiệm gì.”
“Còn tập đoàn Thiện Nhân, dù sao em thích kinh doanh, sau này giao cho em xử lý rồi.”
“Hà?”
Trịnh Tuyết Dương hoàng sợ, tầm mắt lặng lẽ nhìn về phía Hạ Vân, mang theo chút dam chua nói: “Em tới giúp anh xử lý chuyện tập đoàn Thiện Nhân mà nói, thư ký xinh đẹp của anh, e rằng sẽ có ý kiến.”
Khi nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương lặng yên không một tiếng động véo đùi Bùi Nguyên Minh một cái.
Lúc trước chỉ cảm thấy Hạ Vân quả tốt đối với Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, thật sự có chút kiêng kị cô ấy!
Bây giờ biết rõ cô gái xinh đẹp này là thư ký bên cạnh chống minh, lúc này bình dấm chua của Trinh Tuyết Dương đánh nghiêng. Cảm nhận được sức lực của Trịnh Tuyết Dương, khỏe mắt Bùi Nguyên Minh giật giật, tuy minh giải quyết được một phiền phức, nhưng hình như lại có phiền phức lớn hơn nữa roi.
Giống như cảm nhận được mập mờ giữa Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương, vẻ mặt Hạ Vân trong veo mà lạnh lùng đi tới.
Cô ấy cúi người với Bùi Nguyên Minh, sau đó
lấy một lá thư từ chức đã sớm chuẩn bị đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, lúc trước tôi đã muốn từ chức với anh, nhưng mà tập đoàn sắp đưa ra thị trường, cho nên tôi không nói chuyện này.”
“Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, tôi chính thức từ chức với anh!”
Chuyện tập đoàn, tôi đều tự tay dạy cho Lôi Tuấn Quang, như vậy anh ta có thể thay anh quàn lý tập đoàn thật tốt!”
Sau khi nói xong, không cho Bùi Nguyên Minh cơ hội phản ứng, Hạ Vân đưa thư từ chức cho Bùi Nguyên Minh, sau đó cô ấy xoay người đi ra khỏi đại sành tập đoàn Thiện Nhân.
Hạ Trung Hưng nhìn thấy cảnh này, cười khổ một tiếng, sau đó khom người với Bùi Nguyên Minh, nói: “Tổng giám đốc Bùi, trong nhà có chút việc cần xử lý, cho nên mới bảo Hạ Vân từ chức, hi vọng cậu hiểu cho.”
Sau khi nói xong, Hạ Trung Hưng nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh, thân thể biến mất,
Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Tuyết Dương hơi sửng
Bùi Nguyên Minh cũng khẽ nhíu mày.
Tập đoàn Thiện Nhân vừa mới đưa ra thị trường, nhưng Hạ Vân đột nhiên từ chức, điều này khiến anh cảm thấy không thích hợp. “Sao thế, thư ký nhỏ đi rồi? Đau lòng hả?”
Trịnh Tuyết Dương cười mà như không cười nhìn
Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh dở khóc do cười, vốn muốn đuổi theo hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, bây giờ không đi được.
Nếu không bình dấm chua trong nhà mình đánh nghiêng, vậy thì xong đời.
Huống chi ở đây còn có Long Nhật Minh mục đích không rõ, Bùi Nguyên Minh không thể rời đi như vậy.
Đợi mọi người rời đi gần hết, Long Nhật Minh moi tiến lên trước, cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, không biết có thể kiếm chỗ nói chuyện không?”