*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nói xong, thân thể Bùi Nguyên Minh di chuyển, đã tiến vào trong đám người nhà họ Ngụy.
Bây giờ anh không hề dùng đao, chẳng qua là tát một cái.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng tát truyên ra, mấy chục người nhà họ Ngụy ở đây, bao gồm bốn đại chiến tướng dưới trướng Ngụy Hải Nam đều bay ngược ra, lúc ngã xuống đất đều thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
Đường đường là nhà họ Ngụy, nhưng không có ai địch lại Bùi Nguyên Minh.
“Thật đúng là phế vật.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
“Nếu trên dưới Long Môn đều như vậy, không có một chút bản lĩnh nào, chỉ biết cố làm ra vẻ, bắt nạt nam nữ, vậy Long Môn diệt môn coi như xong."
“Cậu...
Ngụy Hải Nam nghe thấy Bùi Nguyên Minh chẳng những khinh thường nhà họ Ngụy, còn càng khinh thường Long Môn, ông ta kiêu ngạo vì mình là đệ tử của Long Môn nên tức tới mức khí huyết dâng lên.
Kết quả ngay sau đó máu tươi trong yết hầu ông ta chảy lênh láng, đầu nghiêng vê một bên, trực tiếp ngỏm...
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, người nào cũng không thể ngờ tới, Ngụy Hải Nam vừa mới ra sân đã chết rồi! “Tên nhóc, cậu khinh người quá đáng, quá coi trời bằng vung!”
“Cho dù đám Ngụy Hải Nam có muôn vàn không phải, cậu cũng không thể giết người như vậy!" “Hơn nữa cậu còn làm
nhục trên dưới Long Môn tôi!”
“Cậu...”
Một ông cụ nhìn có vẻ đức cao vọng trọng đi ra, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mắng.
“Bốp!”
Còn chưa nói hết lời, Bùi Nguyên Minh đã tát một cái, chỉ thấy thân thể ông cụ lập tức bay ngược về sau.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Khóc lóc kế lể”
Anh biết rõ loại người như vậy, lúc này nhìn có vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng nếu thực lực bản thân không đủ, hôm nay bị nhà họ Ngụy giẫm chết, chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp bỏ đá xuống giếng, đánh rắn dập đầu.
Đối với người như vậy, anh không ngại trực tiếp nặng tay, tránh cho còn có người tiếp tục khóc lóc kể lể.
Vẻ mặt một đám người đờ đẫn, vô cùng sợ hãi, căn bản không dám nói thêm gì nữa.
“Đi, đi gặp Long Nhật Minh...”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
“Nhớ rõ mang đầu Ngụy Hải Nam theo, làm quà cho môn chủ Long của chúng ta”
Xuyên qua sân xa hoa, Bùi Nguyên Minh một đường đi tới vườn hoa.
Dọc đường đi có không ít đệ tử của Long
- -----------------