*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn đã chuẩn bị không ít thứ ở thủ đô, hiện giờ bọn họ đều vô cùng hi vọng Bùi Nguyên Minh ra tay, bọn họ sẽ có cơ hội thi triển thân thủ.
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, nói: “Nếu bây giờ ra tay, phí tốn có chút cao”
“Để bọn họ đánh nhau trước, đánh vỡ đầu chó, lại thu thập tàn cục.
”
“Có tin tức của nhà họ Trâm hay không?”
Bùi Nguyên Minh đổi đề tài.
“Nhà họ Trầm.
" Vẻ mặt công tử Hải nghiêm trọng, một lát sau nói khẽ: “Anh Bùi, là thuộc hạ vô dụng.
”
“Mấy ngày nay, tôi đã thông qua đủ con đường tìm hiểu tin tức về nhà họ Trầm, nhưng tất cả thám tử, chỉ cần một kẻ tìm hiểu chuyện này sẽ bốc hơi khỏi nhân gian, giống như có một con mắt vô hình nhìn chằm chằm chúng tôi”
“Cho nên tốn thất mấy người xong, tôi đã bảo bọn họ dừng lại”
“Kế tiếp nên làm thế nào, mong anh Bùi phân phó.
”
Bùi Nguyên Minh hơi kinh ngạc: “Thám tử mà anh huấn luyện, cũng không tìm ra được tin tức gì, còn trực tiếp bốc khói khỏi nhân gian, không rõ sống chết?”
Công tử Hải gật đầu.
“Có chút thú vị, xem ra nước nhà họ Trầm sâu hơn tôi tưởng tượng nhiều, người của các anh tạm thời đừng tham dự vào chuyện này, tôi sẽ tự mình xử lý”
Công tử Hải hơi gật đầu.
“Tình hình bên Dương Thành thể nào?”
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói.
Bây giờ Ngô Kim Hổ cúi người nói: “Sáng hôm nay tôi liên lạc
với Đường Chiến Thần, bên chị dâu không có bất cứ vấn đề gì, mọi chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy, tôi đoán tối đa là một tuần, nhà họ Trịnh ở Đà Nẵng có thể chuyển đến thủ đô”
“Một tuần”
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt.
“Xem ra trong vòng một tuần phải giải quyết hết mọi chuyện”
Anh tuyệt đối không hi vọng Trịnh Tuyết Dương đặt mình trong nguy hiểm, cho nên biện pháp tốt nhất, chính là bóp chết những nguy hiểm có khả năng xuất hiện trước khi Trịnh Tuyết Dương tới thủ đô.
Nhưng nước ở thủ đô quá sâu.
Long Môn, nhà họ Trâm, Đảo Quốc đủ nhân tố xen lẫn nhau, có trời mới biết cuối cùng mọi chuyện phát triển tới mức độ nào.
Bùi Nguyên Minh vừa định hỏi có tin tức về người Đảo Quốc hay không, ngay sau đó, cửa vốn đóng chặt bị người ta phá ra.
“Đừng mà, anh buông ra, đừng mài!”
Một người phụ nữ mặc váy trắng có chút hoảng hốt chạy vào trong, sau đó trực tiếp ngã xuống trước người Bùi Nguyên Minh cách không xa.
Cảnh tượng này khiến đôi mắt đám Ngô Kim Hổ lạnh lùng.