*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Bùi Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng của Uông Vĩ Thành, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Không thể không thừa nhận vị phó hội trưởng Uông này vẫn có vài phân khí chất kiêu hùng.
Hèn gì có thể đấu với hai người Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên khó phân thẳng bại.
Chỉ là điêu này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Không nhìn nhóm người Lữ Nhược Yên, Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi.
Kết quả anh vừa mới nhúc nhích thì Lữ Nhược Yên và ba đệ tử Long Môn khác đã chặn lại.
“Cậu Bùi, xin dừng bước.
”
Lữ Nhược Yên chặn ở trước cửa.
“Muốn đi, phải đồng ý với điêu kiện của hội trưởng Uông, đồng thời nhận sai với ông ấy”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Chỉ với mấy món võ mèo cào này của các người mà muốn ngăn tôi à?”
Lữ Nhược Yên nghe vậy mỉm cười, tự tay xé bỏ một đường bên cạnh sườn xám để động tác chân của mình được nhanh nhẹn hơn.
Cô ta híp mắt nói: “Tuy Hùng Minh Triết được gọi là nhân tài thế hệ trẻ của Long Môn thủ đô”
“Nhưng mà cậu nên biết, chẳng qua đó chỉ là thế hệ trẻ thôi, hơn nữa cũng chỉ là hội trưởng Uông muốn chiều theo anh ta mà thôi.
“Cậu không nên cảm thấy chỉ dựa vào việc đánh thắng được một Hùng Minh Triết là đã có tư cách đứng đây kiêu ngạo với chúng tôi”
“Dù sao thì những vị ở đây, bất cứ ai cũng có thực lực mạnh hơn Hùng Minh Triết”
“Nếu như cậu không tin thì có thể tự thử xem, chỉ là sự thật sẽ khiến cậu hiểu rõ sự tự tin của cậu đứng trước Long Môn
chúng tôi nực cười đến mức nào.
”
Bùi Nguyên Minh cười: “Nếu như người của các cô giỏi giang đến vậy thì còn cần tôi đến để lên võ đài giúp các người sao?”
Nụ cười trên mặt Lữ Nhược Yên cứng đờ, Bùi Nguyên Minh đã đi ra phía trước.
Ba gã đệ tử của Long Môn đã lạnh lùng cản lại, cùng lúc ra tay.
“Bốp bốp bốp!”
Thân thể Bùi Nguyên Minh khẽ lắc, dường như là vẫn đứng im tại chỗ, mỗi động tác đều rất hời hợt nhưng mà lại có thể tránh được sự tấn công đáng sợ của những đệ tử Long Môn này.
Mà cuối cùng, bàn tay của Bùi Nguyên Minh quét qua ba cái.
Ba gã đệ tử của Long Môn đều bay ra va vào vách tường ngã xuống.
Mà trong miệng bọn họ đều phun máu, trên mặt còn có một dấu bàn tay in rõ.
Tuy là bọn họ không mất mạng nhưng mà lại khiến bọn họ mất đi can đảm đứng lên.
Mi mắt Lữ Nhược Yên giật giật, cô ta không ngờ là thực lực của Bùi Nguyên Minh lại đáng sợ như vậy, bá đạo đến mức đó.
Chỉ là lúc này cô ta không thể nghĩ nhiều, cô ta lập tức vung hai tay, hai thanh kiếm Nga Mi