*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, sau khi nhìn thấy mặt nước biển lại yên tĩnh như trước, anh mới một lân nữa khởi động chiếc xe Ferrari, chạy theo hướng con đường cũ.
Một lúc lâu sau Uông Linh Đan mới phản ứng được.
“Bùi Nguyên Minh, bọn họ sẽ chết đấy!”
Mặc dù lúc này không có mưa gió, nhưng trước mặt là khu vực nổi tiếng quỷ dị, hai chiếc xe kia rơi xuống biển, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không chút dao động mà chính là thản nhiên đáp.
“Linh Đan, cô cũng đâu phải trẻ con ba tuổi nữa, vì thế chắc hẳn cô hiểu, vừa rồi nếu như xe của chúng ta bị bọn họ chặn lại, như vậy người chết đại khái chính là tôi.”
“Người ta đã muốn giết chết tôi, chẳng lẽ tôi không được phản kháng ư?”
“Đương nhiên, nếu như cô cảm thấy tôi lòng dạ độc ác, cô có thể rời đi bất kỳ lúc nào”
“Cô cũng có thể cùng tôi ở chung một chỗ, cùng đi trên một con đường đen tối đó, khiến giấc mộng phân hội trưởng của Uông Vĩ Thành thất bại, khiến Kim Tuyết Ngọc và Chân Vũ Long phải trả giá đắt, cũng để cho mẹ của cô có một lời giải thích thỏa đáng”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Anh lợi dụng Uông Linh Đan để tới gần Uông Vĩ Thành, mục đích chủ yếu chính là vì chuyện của phân hội long môn thủ đô.
Nhưng sau khi biết chuyện của Uông Linh Đan, Bùi Nguyên Minh cũng sẵn lòng đền bù cho Cô ta.
Ví dụ lấy lại lẽ phải cho cô ta, cướp lại
thứ vốn đĩ thuộc về cô ta.
Đương nhiên nếu như Uông Linh Đan là một cô gái hôn nhiên ngây thơ, hồn nhiên ngây thơ đến mức cảm thấy trong những chuyện này không tồn tại bất cứ điểm tối nào.
Như vậy Bùi Nguyên Minh cũng không để ý đến việc kể từ đó trở thành người qua đường.
Uông Linh Đan nhất thời im lặng, vẻ mặt cô ta nghiêm túc nhìn phong cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, trên mặt đều là vẻ ngưng trọng.
Cô ta và Bùi Nguyên Minh, chẳng qua chỉ là lần gặp mặt thứ hai mà thôi, có thể nói, đổi với năng lực và nội tình của Bùi Nguyên Minh, cô ta hoàn toàn không rõ ràng.
Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận, hai lần tiếp xúc, Bùi Nguyên Minh đều không làm tổn thương đến cô ta, thậm chí bởi vì Bùi Nguyên Minh mà cô ta có năng lực đối kháng Kim Tuyết Ngọc.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Uông Linh Đan đột nhiên nở nụ cười thản nhiên, khẽ nói.
“Anh nói gì thể...
Anh đã gọi mẹ tôi là mẹ vợ rôi đấy”
“Người con rể như anh, công hiển chút sức lực giúp mẹ vợ của mình, không phải là chuyện đương nhiên hay sao?”
Trong lúc nói chuyện, không biết Uông Linh Đan đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt cô ta đột nhiên đỏ lên, vô thức nói.
- -----------------