*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh cười nhạt.
“Ông đoán không sai đâu”
Tiền Chấn Hưng hơi sững sờ, không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh thế mà dám thừa nhận, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm hứng thú, từ chối cho ý kiến, nói.
“Ranh con, cậu là cái thá gì chứ? Cậu họ Chấn, họ Lâm, họ Trầm hay họ Tạ? Nếu như đều không đúng, vậy chỉ dựa vào dáng vẻ của kẻ chưa thấy qua việc đợi như cậu, cậu có tư cách gì ở trước mặt tôi la hét om sòm chứ? Cậu cho rằng Tiền Chấn Hưng tôi lăn lộn ở thủ đô nhiêu năm như thế là ăn hại à? Ngay cả một con chó con mèo nào ở ven đường cũng có thể tìm tôi để gây chuyện? Nói đùa à?”
“Cậu có biết hiện tại bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì không?”
Ánh mắt Tiền Chấn Hưng tùy ý liếc qua hội trường một lân, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, hờ hững nói.
“Nếu như cậu đã không biết, vậy thì tôi không ngại nói cho cậu biết.”
“Vị này là người đứng thứ hai trong hệ thống cơ quan thuế ở thủ đô.”
“Vị này là quan chức ở thủ đô.”
“Vị này là đại đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm thủ đô”
“Vị này là phó chủ tịch ngân hàng thủ đô”
Lúc này đây Tiền Chấn Hưng điểm danh từng người, theo động tác của ông ta, lập tức thấy được mười nhân vật lớn có mặt mũi ở thủ đô đều đứng lên, vẻ mặt giêu cợt nhìn Bùi Nguyên Minh.
Tiền Chấn Hưng dẫn theo đám người này trực tiếp đi đến
trước mặt Bùi Nguyên Minh, gần như mang theo một loại uy áp áp bách Bùi Nguyên Minh.
“Ranh con, trong số những người ở đây, bất kỳ ai chỉ động một ngón tay thôi cũng có thể khiến cho cậu sống không bằng chết”
“Muốn chơi với chúng tôi, cậu xứng ư?”
Giọng nói vừa vang lên, những người này đều khoanh tay nhìn Bùi Nguyên Minh, có chế nhạo, có tàn nhẫn, còn có nụ cười từ chối cho ý kiến.
Hiển nhiên ở trong mắt bọn họ thì Bùi Nguyên Minh hoàn toàn là một tên nhà quê không biết chữ “chết”
viết như thế nào.
Muốn giết chết loại người này, thế mà cần phải vận dụng nhiều người như bọn họ ư? Quả thật là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Bùi Nguyên Minh có chút hăng hái nhìn qua đám người sau lưng Tiên Chấn Hưng, thản nhiên nói.
“Các ông chắc chắn muốn nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình ư?”
Một người đàn ông có làn da trắng cười khẩy đáp.
“Ông đây là quản lý cấp cao của nhà họ Sở ở phân hội Long Môn thủ đô, cậu cảm thấy ông đây không quản được việc này à”
“Chỉ cần ông đây muốn thì lập tức có thể tháo cậu thành từng mảnh”
“Cậu dám phản kháng, chết ngay tại chỗ”
Bốp bốp bốp.
- -----------------